Vọng Hi dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn vào khoảng không phía trước, tự giác bắt đầu trước: “Phải kể từ đâu nhỉ?”
Cô cười một cái đầy tự giễu: “Vậy thì bắt đầu nói từ chuyện phá thai đi, không có chuyện này đâu. Ảnh chụp kia chỉ là lúc em bị rối loạn chu kỳ nên đến viện kiểm tra thử mà thôi.” Cô nhìn thẳng vào mắt Hoắc Kỳ, đôi mắt này đúng thật là rất đẹp.
“Anh tin không?” Cô hỏi.
Hoắc Kỳ không trả lời, chỉ cụp mắt xuống. Có lẽ anh chỉ là không biết nên nói gì mà thôi.
Vọng Hi không nhìn anh nữa, mỉm cười rồi nói tiếp: “Được thôi, kỳ thật cũng không khác chuyện đó là mấy, hồi đó đã hai tháng rồi mà em không thấy kinh nguyệt tới, cũng tưởng lầm mình mang thai cho nên mới đến bệnh viện.”
Hoắc Kỳ ngẩng đầu nhìn cô.
Vọng Hi nói: “Nhưng là đấy cũng chỉ là hiểu lầm thôi, anh có thể thả lỏng được rồi. Lúc đó nếu như chuyện này là sự thực, có lẽ em cũng học theo nữ chính kia, ngu ngốc một thân một mình bỏ đi rồi sinh con cũng nên.”
“Đáp án này đã khiến anh hài lòng chưa hả Hoắc Kỳ?” Cô gọi hẳn tên của anh.
Hoắc Kỳ v**t v* đáy ly nước, vẫn không biết nói gì. Nếu cô thật sự phá thai thì thế nào? Không thế nào cả. Bây giờ cô nói là không phải thì lại thế nào? Cũng không thế nào cả.
Vọng Hi hít sâu một hơi, cố gắng bỏ qua vẻ khó hiểu hiện lên trong mắt anh.
“Dù sao thì ai mà chẳng có một thời thiếu nữ ngây thơ đúng không? Giờ nghe thì thấy rất buồn cười, nhưng dù sao cũng đã qua rồi.”
Nếu như đổi lại là bây giờ mới biết được tin tức động trời như vậy, có lẽ cô sẽ vẫn thấy rất chấn động, nhưng cũng sẽ không còn có suy nghĩ ngây thơ là sinh đứa bé ra nữa.
Bởi vì cô đã hiểu rất rõ, chuyện này là không thể.
Cho dù là cô và Hoắc Kỳ, hay là ý muốn có một đứa con thì đều không thể nào.
Cô dùng ánh mắt cẩn thận vẽ lại đường nét trên khuôn mặt anh, thời gian chưa từng mang đi sự hấp dẫn của người đàn ông này, ngược lại còn khiến cho anh càng ngày càng thêm quyến rũ. Nếu vì điều này mà đánh đổi cả sự rung động của đời này thì dường như cũng chẳng có gì đáng xấu hổ nhỉ?
Cô nhếch miệng, xoay người rồi nhún vai: “Nói xong rồi.”
Bây giờ Hoắc Kỳ mới chịu mở miệng: “Tiểu Hi.”
Giọng anh khàn khàn, lúc cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống.
Sợi tơ hồng này được Nguyệt lão buộc chặt lại một cách dễ dàng, sau đó ném xuống sông Tây Giang, rồi dùng một hòn đá đè lên thật chặt.
Cô cố gắng kiềm chế, không để cho mình run rẩy, c*̃ng không để cho giọng nói bán đứng bản thân: “Em đi tắm đã, hôm qua uống rượu với Gia Thụ say ngất, anh cứ tự nhiên.”
Dứt lời, mặc kệ Hoắc Kỳ phản ứng ra sao, cô cứ thế bước vào phòng tắm. Cửa phòng tắm “rầm” một tiếng đóng lại, cùng với tiếng đóng cửa này, chuông điện thoại của Hoắc Kỳ cũng vang lên.
Trên màn hình hiện ra hay chữ: Chị Uyển.
Anh sững sờ mất hai giây mới nghe máy: “Alo. Chị Uyển, sao vậy?”
Kiều Uyển đọc tin tức, suýt chút nữa đã ngất xỉu. Bà vẫn luôn cho rằng, dù Vọng Hi không dễ gần, nhưng chắc chắn vẫn là một đứa trẻ ngoan. Mà lúc cô bé ngoan ấy mười tám tuổi, lại sống chung một mái nhà với người em trai trên danh nghĩa của bà.
Trong phòng tắm có tiếng nước truyền ra, Hoắc Kỳ ngước mắt, trông thấy bóng dáng thướt tha lờ mờ in lên cửa kính.
Anh chợt thất thần.
Kiều Uyển vội vàng hỏi: “Em có biết chuyện này không? Có phải thật không? Tiểu Hi không nghe điện thoại của chị.”
Hoắc Kỳ giơ tay lên, khẽ vặn người, trả lời Kiều Uyển: “Là giả thôi chị. Tiểu Hi là một đứa bé ngoan, chị Uyển cũng biết mà. Trong giới giải trí này ấy mà, cũng thường thấy mấy thủ đoạn bôi nhọ người khác như vậy.”
Tiểu Hi là một đứa bé ngoan. Lời này anh đã từng nói rất nhiều lần.
Kiều Uyển nhẹ nhàng thở ra: “Ây da, vậy mà con bé không chịu rời khỏi giới giải trí.”
Bóng in trên cửa thủy tinh xoay người, Hoắc Kỳ nói: “Đây là chuyện của Vọng Hi, con bé đã trưởng thành rồi, sẽ tự mình xử lý tốt thôi. Em cũng sẽ giúp con bé xử lý ổn thỏa, chị cứ yên tâm.”
Kiều Uyển gật đầu, lại nói cảm ơn anh, nói rất nhiều lời. Hoắc Kỳ cúp điện thoại, thưởng thức bức tranh mỹ nhân tắm mơ hồ phía xa.
Nước nóng hòa tan mọi sự mỏi mệt, cả người quả thực như được nạp năng lượng. Lúc cô đi ra, Hoắc Kỳ vẫn đang ngồi ở phòng khách.
Cô có hơi xấu hổ, đành phải hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Gọi thức ăn ngoài về nhé?”
Hoắc Kỳ gật đầu: “Cũng được, tùy em.”
Lúc nãy anh đã gọi điện thoại, dặn dò người bên dưới xử lý hot search, giảm tầm ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất có thể.
Vọng Hi mở app đặt đồ ăn, gọi hai suất đồ ăn ngoài, sau đó nằm co trên ghế sô pha.
Cô bị tin tức này làm cho chấn động đến nỗi không đứng vững, đến mức quên luôn cả bài học từ lần trước. Đối với một ngôi sao trong giới giải trí mà nói, kéo rèm cửa ra vĩnh viễn là một đòn trí mạng.