Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 37

Lúc đồ ăn được giao tới, Hoắc Kỳ là người ra nhận. Đồ cô gọi là lẩu Haidilao, nhiều thịt, cay nhiều. Vọng Hi ăn cay đến mức mắt rơm rớm nước, đầu mũi đỏ ửng, uống liền mấy chai sữa chua.

Hoắc Kỳ không nhắc tới những chuyện sau đó nữa, đây là sự ngầm hiểu âm thầm giữa hai người bọn họ. Chuyện gì đã xảy ra thì cứ nói qua loa cho xong, chỉ cần trông có vẻ sóng yên biển lặng là được.

Ăn xong, Vọng Hi ngồi dựa trên ghế, thở dài một tiếng, ngửa đầu ra sau.

Trần nhà trong mắt cô vặn vẹo, cô gạt đi một giọt nước mắt, thầm cảm thán một câu, thật là khó khăn quá đi.

Tin tức chẳng mấy chốc đã bị gỡ xuống, lại thêm cô cũng không phải là ngôi sao hạng nhất gì, chút sóng gió này nhanh chóng qua đi, nhưng mà tỉ lệ người xem ngược lại lại tăng lên đáng kể.

Kiều Uyển hẹn Vọng Hi ăn cơm, Vọng Hi cũng không biết chuyện bà gọi điện thoại cho Hoắc Kỳ, cô cau mày đồng ý.

Kiều Uyển tự mình xuống bếp, nấu mấy món ăn mà con gái thích. Sau một hồi nói bóng nói gió thì hỏi tới chuyện chính mà mình vẫn luôn canh cánh này.

Vọng Hi đương nhiên phủ nhận, chuyện này c*̃ng không tính là nói dối, cùng lắm chỉ là nói một phần sự thật. Kiều Uyển nghe chính miệng cô phủ nhận liền nhẹ nhàng thở phào. Vọng Hi chỉ cười, không biết đây là sự quan tâm của một người mẹ dành cho con hay là vì chuyện gì khác.

Kiều Uyển vỗ ngực, mấy ngày nay bà đều không thể ngủ ngon. Trước khi ra về, bà lại khuyên Vọng Hi nhất định phải cảnh giác cao độ, không muốn cô lại giẫm phải vết xe đổ của mình. Hiển nhiên vết xe đổ này chính là nói sự kết hợp sai lầm với bố cô, về sau lại sinh ra một sản phẩm sai lầm, chính là cô.

Sai lầm này đã dẫn đến hai sai lầm khác. Cô nhớ tới quãng thời gian không hề vui vẻ khi xưa, những ký ức xa xôi kia lại lần lượt hiện về. Không hiểu sao đèn trong nhà lại tắt, cô lần mò xuôi theo vách tường đi xuống lầu.

Không riêng gì Kiều Uyển, ngay cả một người vốn không quan tâm tới những chuyện này như Hoắc Hiền cũng đã nghe nói tới chuyện này, còn cố tình gọi điện thoại đến mắng cho Hoắc Kỳ một trận, giận dữ hỏi có phải chính anh đã dạy hư Tiểu Hi không. Hoắc Kỳ xoay ghế, bản thân oan uổng không thôi, nói đông nói tây cho xong rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại anh đã thất thần mấy phút, có lẽ c*̃ng đúng là trách nhiệm của anh. Anh đã cho Vọng Hi có một loại ảo giác là anh rất tùy tiện. Chậc

Lúc này, đến lượt Khương Vũ gọi điện thoại tới: “Alo, chàng hôn phu cũ thân yêu của tôi ơi.”

Hoắc Kỳ nghe giọng nói của cô ta là biết gọi tới để hóng hớt. Anh tức giận: “Có gì nói mau.”

Khương Vũ cười, chậc chậc hai cái: “Không ngờ đấy, thì ra hai người đã âm thầm lén lút qua lại với nhau từ lâu như vậy rồi, tôi mới là người thứ ba nha. Tôi còn tưởng mình là chính thất từ đầu tới cuối, hóa ra tất cả đều là tôi tự mình tưởng bở.”

Hoắc Kỳ hừ lạnh, ý muốn đuổi khách: “Vậy thì sao? Cô Khương đây là gọi đến để hóng hớt hả?”

Khương Vũ thừa nhận rất sảng khoái: “Đúng rồi, dù sao cũng là chuyện rất hot mà. Mười tám tuổi đó, chậc chậc, thật đúng là kẻ tàn nhẫn làm hại nhành hoa đẹp.”

Ha, rốt cuộc ai mới là kẻ tàn nhẫn làm hại nhành hoa đẹp?

Anh thẳng tay cúp điện thoại. 

Vừa ngắt máy xong thì lại có một cuộc điện thoại mới gọi đến.

Vọng Hi hỏi anh: “Tối anh rảnh không?”

Hoắc Kỳ gật đầu: “Ừ.”

Vọng Hi mời anh ăn cơm, đã mấy ngày trôi qua kể từ lần trước bọn họ gặp nhau. Hoắc Kỳ vẫn luôn không chủ động tìm cô, cô c*̃ng không chủ động, ngược lại đã vô tình tạo thành một cuộc chia ly ngắn ngủi.

Hoắc Kỳ gật đầu, hỏi cô địa chỉ và thời gian. Vọng Hi kẹp điện thoại di động trên cổ, nhìn cái nồi trên tay một chút, đọc địa chỉ nhà mình: “Tự tay làm, có đủ thành ý không?”

Hoắc Kỳ cười, nói: “Rất có thành ý.”

Trên đường đến, anh còn mua hai bình rượu vang đỏ, tiếc thay vừa ra khỏi siêu thị thì đã bị một cuộc điện thoại khẩn cấp gọi về. Bảo mẫu trong nhà nói Hoắc Hiền bị ngã.

Sao anh có thể ngờ được, người cha buổi sáng còn tràn đầy sức lực mắng anh một trận, đến tối đã phải nằm viện rồi. Rốt cuộc vẫn phải chịu thua tuổi già. Anh quay xe, đồng thời gọi cho Vọng Hi: “Xin lỗi, lão Hoắc xảy ra chút chuyện, để hôm khác đi.”

Vọng Hi bày tỏ đã hiểu, giục anh nhanh chóng đến bệnh viện, sau đó thông báo chuyện này cho Kiều Uyển. Cho dù Lý Văn Thu còn không có cả giấy đăng ký kết hôn, nhưng dù sao cũng đã từng có quan hệ cha con trên danh nghĩa. Nếu là ở xã hội xưa, đây là không danh không phận, thậm chí còn không đủ tư cách để làm vợ kế.

Kiều Uyển c*̃ng bảo cô nhanh chóng đến đó, Vọng Hi gật đầu đồng ý. Cô cúp điện thoại, nhìn chiếc bàn ăn ngẩn ngơ một lát, mới đi bỏ đồ ăn vào thùng rác, khi ra khỏi nhà thì cầm túi rác đi vứt.

Lúc trước cô vẫn luôn nghĩ là Lý Văn Thu và Hoắc Hiền đã đăng ký kết hôn. Tuy rằng trước đây Hoắc Hiền đã từng phụ lòng bà, nhưng tốt xấu gì thì khi về già vẫn coi như biết hối cải, thậm chí còn không ngại tranh cãi với con trai. Về sau mới biết thì ra không phải như vậy. Chuyện này cũng đúng với bộ mặt thương nhân, dù sao cũng là gia tộc lớn giàu có, nếu đi đăng ký kết hôn, lỡ ảnh hưởng tới tài sản gia nghiệp thì phải tính như thế nào?

Cô đưa tay tắt đèn, đi giày vào, “cạch” một tiếng đóng cửa rồi khóa lại.

Bình Luận (0)
Comment