Hoắc Hiền dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, ngã một cái là gãy xương luôn, phải bó bó bột nằm một chỗ. Lúc Vọng Hi đến, Hoắc Hiền đang tức giận mắng Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ xưa nay quen thói vô tâm, ông ấy mắng chẳng khác nào nước đổ đầu vịt, thậm chí còn bị anh trêu chọc lại.
Vọng Hi khoác tay Kiều Uyển đi vào, đưa giỏ trái cây tới. Hoắc Hiền thu lại biểu cảm tức giận, chào hỏi hai mẹ con cô.
Hoắc Hiền: “A Uyển đến rồi à, mau ngồi đi. Cả Tiểu Hi nữa, ngồi xuống đi.”
Vọng Hi nhạy cảm nhận ra được ông ấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không rõ là khác ở điểm nào. Cô và Kiều Uyển cùng ngồi xuống, nghe Hoắc Kỳ sắp xếp việc với y tá trong phòng bệnh.
Kỳ thật cũng không có chuyện gì liên quan đến cô, cô chỉ ngồi đó thất thần.
Mãi đến khi Kiều Uyển dùng cùi chỏ huých một cái, cô mới bừng tỉnh: “Ông nội Hoắc đang gọi con kìa, nghĩ gì thế?”
Vọng Hi nở nụ cười: “Sao vậy ạ?”
Hoắc Hiền chỉ hỏi cô dạo gần đây sống thế nào, hỏi đông hỏi tây mấy câu, cô linh cảm như Hoắc Hiền đang nói bóng nói gió chuyện khác, vô thức cô lại nhìn về phía Hoắc Kỳ.
Ánh mắt này bị Hoắc Hiền nhạy bén bắt được, Hoắc Hiền lập tức có quyết định. Ông ấy lại hỏi Hoắc Kỳ: “Con đã lớn tướng rồi, còn không chịu kết hôn, là muốn chờ bố chết đi rồi mới vái lạy bài vị à?”
Hoắc Kỳ cãi ngay lại: “Vội cái gì chứ, chẳng phải bố vẫn chưa chết sao?”
Hoắc Hiền tức giận đến dựng cả râu, trừng mắt, lại muốn động tay. Kiều Uyển khuyên can, Hoắc Kỳ vẫn thái độ bất cần nói: “Gấp cái gì, Hoàng đế không vội thái giám đã gấp, con vẫn sẽ kết hôn mà.”
Hoắc Hiền tức giận thở không ra hơi, bảo anh cút đi, tiện c*̃ng đuổi luôn hai mẹ con Kiều Uyển. Ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Kỳ đi phía trước, Kiều Uyển chạy lên mấy bước đuổi kịp anh, dặn dò anh không được chống đối Hoắc Hiền nữa.
Vọng Hi đi theo phía sau họ, chỉ cảm thấy Kiều Uyển càng lúc càng giống một người mẹ điển hình thời xưa. Bà biết nấu ăn, sẽ quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của Vọng Hi, thậm chí còn lải nhải cả với Hoắc Kỳ.
Vọng Hi nhất thời nghẹn lời, đây là sức mạnh thực sự của thời gian sao?
Hoắc Kỳ quay đầu, cười nói: “Em biết rồi, chị Uyển nên chú ý chăm sóc bản thân hơn.” Anh quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với Vọng Hi.
Vọng Hi cong môi cười một tiếng.
Hoắc Kỳ nhớ tới buổi hẹn hôm nay của bọn họ, lại thu hồi ánh mắt, nói với Kiều Uyển mình còn có việc đi trước.
Vọng Hi và Kiều Uyển rời khỏi bệnh viện thì chia tay nhau ở cửa ra vào, mỗi người một ngả. Cô chưa đi được hai bước, đã nghe thấy tiếng còi xe. Hoắc Kỳ cà lơ phất phơ hạ cửa sổ xe xuống, hỏi cô: “Còn kịp ăn khuya không?”
Vọng Hi sững sờ, sau đó cười: “Trời lạnh rồi, hay là đi ăn đồ nướng đi.” Cô mở cửa ngồi vào xe Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ quay đầu xe, gọi cho đám người Đường Gia Hòa, cùng nhau đi ăn xiên nướng.
Chuyện ăn xiên nướng thế này với bọn họ mà nói thì đúng là mất mặt, một đám thiếu gia nhà giàu, thêm một ngôi sao nữ, nửa đêm xuất hiện ở một quán ăn vỉa hè. Có lẽ vì quá khó tin nên cũng chẳng ai để ý thấy họ khác thường.
Vọng Hi không trang điểm, trong ánh sáng mông lung của khói mù lượn lờ, ăn một cái chân gà lớn, lại thêm rất nhiều xiên thịt nướng. Cô nghĩ thầm, An Nhiên mà biết chắc sẽ đánh chết cô mất.
Lúc đang ăn, cô lấy điện thoại ra, đã lâu rồi không cập nhật gì lên Weibo. Andy bảo cô đăng bài, có điều lại không để cô xem, thế là cô lướt một lượt, còn thả tim một bài đăng của Tiêu Thời.
Nội dung cụ thể là liên quan tới couple Tiêu Thời và Phó Tây Lĩnh.
Ăn xong đồ nướng, đám bạn sao có thể thả Hoắc Kỳ đi, cuối cùng lại kéo nhau tới quán bar. Rạng sáng Hoắc Kỳ mới đưa cô về nhà, trăng sáng treo cao, lúc xuống xe, Vọng Hi chủ động ôm lấy Hoắc Kỳ.
Hoắc Kỳ hơi sững sờ, lại lập tức đảo khách thành chủ, quần áo trên người vẫn còn vương mùi thịt nướng, cả ăn uống và dụ.c vọ.ng đều đủ cả.