Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 4

Một ngày trước khi diễn ra bữa tiệc tối, Andy mang đến cho Vọng Hi một bộ váy dạ hội, còn dẫn theo một cô trợ lý đến.

Trợ lý tên là An Nhiên, là em họ của Andy, trông dáng người rất nhỏ nhắn, hỏi thăm ra mới biết là hai mươi mốt tuổi, nhỏ hơn Vọng Hi mấy tuổi.

Vọng Hi thay váy dạ hội, An Nhiên cầm gương cho cô soi toàn thân, Andy giúp cô sửa sang lại phía sau váy.

“Thử trước một chút xem sao, chỗ nào không vừa, tôi lập tức sai người đi đổi.”

Vọng Hi nhìn vào gương, chiếc váy dài màu lam rất tự nhiên ôm sát lấy thân hình của cô, lộ ra nửa bả vai, bờ vai trông vô cùng gợi cảm.

An Nhiên reo lên: “Chị, trông chị đẹp quá đi.”

Vọng Hi cười, xoay một vòng: “Như này được rồi, cứ để vậy đi.”

Cô nghiêng đầu, trông thấy bên dưới xương quai xanh lộ ra ngoài có một vết đỏ nhàn nhạt.

Người đàn ông này là chó à? Vài ngày rồi mà dấu này còn chưa tan đi nữa?

Vọng Hi lấy ngón tay xoa lên vết đỏ kia, sửng sốt mất một giây, Andy nói: “Lấy kem che khuyết điểm che thì sẽ không nhìn ra nữa.”

Vọng Hi cười có chút miễn cưỡng: “Tôi đói rồi, đi ăn cơm đi.”

Cô thay sang một bộ quần áo ngày thường, đi cùng hai cô gái xuống dưới lầu ăn cơm. Trước khi đi còn lưu số điện thoại của An Nhiên, Andy nói rằng cô cứ tùy ý sai bảo.

Vọng Hi nhìn lịch sử trò chuyện, lần gần nhất người nào đó gọi điện thoại cho cô cũng đã là vài ngày trước rồi, tay cô chỉ dừng lại ở nhật ký cuộc gọi rồi lại vội vã thoát ra, khóa màn hình lại.

Bữa tiệc cô phải tham dự chính là buổi trình diễn của một nhãn hiệu xa xỉ cao cấp, ngoại trừ các ngôi sao lớn nhỏ thì còn có một vài người có tiếng tăm của xã hội thượng lưu.

Bận rộn cả một ngày, đến lúc xong xuôi hết thì cũng tới quá nửa đêm.

Buổi sáng, lúc điện thoại đổ chuông, Vọng Hi vẫn còn đang mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng An Nhiên thì sửng sốt một chút.

“Chị, chị dậy chưa? Em mang bữa ăn sáng đến cho chị nè.”

“…”

Vọng Hi khẽ thở dài, lấy lại tinh thần: “Ừm.”

Giọng điệu của An Nhiên có chút hưng phấn: “Chúng ta ăn sáng, sau đó thì đi trang điểm.”

Vọng Hi nghe cô nhóc nói liên miên không ngừng, mắt nhìn đồng hồ, đã là tám giờ sáng rồi.

“Theo chị biết thì bảy giờ tiệc mới bắt đầu mà.”

Cho nên vì sao lại kéo cô đi trang điểm sớm như vậy chứ? Trang điểm cho ai nhìn đây?

An Nhiên cười hì hì: “Chị muốn là người xinh đẹp nhất thì đương nhiên phải tạo hình cho thật đẹp rồi, vậy thì sẽ tốn nhiều thời gian lắm.”

Vọng Hi xoa huyệt Thái Dương, xoay người xuống giường mở cửa cho cô nhóc.

An Nhiên mang theo một túi bánh quẩy và một ly sữa đậu nành: “Bữa sáng của chị.”

Vọng Hi “Ừm” một tiếng, bảo cô nhóc cứ thoải mái ngồi, còn mình thì tùy tiện buộc tóc lên, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

An Nhiên ở sau lưng vỗ tay cảm thán: “Chị đúng là chị, không trang điểm c*̃ng đẹp cực kỳ.”

Vọng Hi không đáp lời, yên lặng đánh răng rửa mặt xong rồi ngồi xuống ăn bữa sáng.

Ăn sáng xong là chín giờ mười lăm phút.

An Nhiên vẫn duy trì được vẻ hưng phấn, đi theo Vọng Hi ra ngoài. Vọng Hi tùy tiện đeo một cái khẩu trang lên, không hề trang điểm, lại bị An Nhiên cản lại, nhất định bắt cô phải đeo thêm kính râm lên.

Vọng Hi nói kính râm càng khiến người khác chú ý hơn, lúc này cô nhóc mới chịu thôi.

An Nhiên đưa cô đi spa làm đẹp trước, kết thúc một liệu trình thì đã là một giờ rưỡi chiều rồi.

Vọng Hi một tay cầm nĩa một tay cầm dao, đang cắt bò bít tết thì điện thoại lại vang lên tiếng chuông.

Cô dùng cổ kẹp điện thoại, trả lời: “A lô, ai vậy?”

Tiếng cười của Hoắc Kỳ vang lên: “Váy có đẹp không?”

Vọng Hi dừng động tác lại: “Đẹp lắm.”

Hoắc Kỳ nói: “Vậy được rồi, buổi tối gặp.”

Vọng Hi “Ừm” một tiếng xong mới cúp điện thoại.

Hai mắt An Nhiên khẽ liếc nhìn cô, Vọng Hi đi thẳng vào vấn đề: “Chị em chưa nói cho em biết à?”

An Nhiên gật đầu, lại lắc đầu: “Em chỉ là cảm thấy… Thôi bỏ đi, em nghe nói…” Cô nhóc thấp giọng nói: “Tối nay cô Khương cũng có mặt.”

Ánh mắt Vọng Hi không rời khỏi miếng bò bít tết, chỉ “Ừm” một tiếng.

An Nhiên không dám lên tiếng nữa.

Y hệt như Tu La Tràng mà.

Hai giờ rưỡi chiều, trang điểm suốt cả ba tiếng đồng hồ, đến năm giờ rưỡi chiều thì Andy chạy đến mang theo một bộ trang sức tới.

Andy nói: “Là Tổng giám đốc Hoắc tặng cho cô.”

Cô ấy cố ý nhấn mạnh vào chữ tặng ấy.

Sáu giờ chiều thì bắt đầu xuất phát. Sáu giờ năm mươi đã đến nơi tổ chức buổi tiệc tối.

Bạn bè trong giới truyền thông đã tới rất đông, Vọng Hi bước từ trên xe xuống, bình tĩnh và tự nhiên bước trên thảm đỏ.

Chỗ ngồi của cô được sắp xếp ở phía sau, dù sao cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ tuyến mười tám mà thôi.

Sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, còn có một buổi tiệc riêng tư nữa, đây mới là điểm quan trọng.

Nếu chỉ xét địa vị của Vọng Hi thì hoàn toàn không thể bước vào được.

Thế nhưng mà…

“Tôi tới trễ.”

Nghe câu này của cô, mỗi người ở đây lại có một phản ứng khác nhau.

Hoắc Kỳ ngồi ở giữa, bên tay trái là cô cả nhà họ Khương – Khương Vũ, bên tay phải là ảnh đế Tiêu Thời, bên tay phải Tiêu Thời lại là một đạo diễn có tiếng tên Lâm Sơn.

Vọng Hi lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Sơn: “Chào cậu út.” Cô lại chuyển hướng sang Khương Vũ: “Chào mợ út tương lai.”

Trông Khương Vũ lại không hề có vẻ kinh ngạc chút nào, bình thản ung dung gật đầu: “Nghe danh đã lâu, cô Vọng.”

Khương Vũ vươn tay, Vọng Hi nắm chặt tay của cô ta, vừa chạm vào lại lập tức tách ra, xem như đã chào hỏi xong.

Lâm Sơn cười trêu chọc, nói: “Tôi còn thắc mắc sao không có việc gì mà tự nhiên Tổng giám đốc Hoắc lại tìm tôi? Hóa ra là muốn tôi chiếu cố cho cháu gái của anh à?”

Ánh mắt Hoắc Kỳ đột nhiên trở nên sâu thẳm, tầm nhìn chuyển từ người Vọng Hi sang Lâm Sơn. Anh nâng chén rượu lên: “Đạo diễn Lâm nói gì vậy, chẳng qua là có quen biết một chút mà thôi, việc gì nên làm thì anh cứ làm, không cần phải nể mặt tôi làm gì.”

Lâm Sơn khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Vọng Hi: “Cô Vọng, trông cô ngoài đời càng xinh đẹp hơn trong ảnh, hi vọng kỹ thuật diễn của cô cũng có thể tuyệt vời như thế.”

Vọng Hi sững sờ, cô đương nhiên biết khả năng của mình ở mức nào, c*̃ng không nghĩ rằng có thể được nhận tham gia vào phim của Lâm Sơn. Những lời anh ta nói lúc này, hàm ý chính là đang ám chỉ rằng họ sắp sửa hợp tác với nhau sao??

Vọng Hi nhìn về phía Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ không e dè, mặt đối mặt với cô, ánh mắt anh còn tràn ngập vẻ nguy hiểm.

Thôi, đi về hỏi Andy thì đáng tin hơn.

Lâm Sơn ở đây, Tiêu Thời c*̃ng ở đây, chắc không phải là Hoắc Kỳ vung tiền cho cô để cô được hợp tác với hai người bọn họ đấy chứ?

Vọng Hi nhíu mày, bưng ly rượu đỏ lên, khẽ nhấp một ngụm.

Bản thân cô có trình độ gì, cô tự mình biết rõ nhất.

Hợp tác với hai người này, cô cũng sợ làm loạn đến đi đời nhà ma cả hai  mạng người luôn ấy chứ.

Đến lúc đó cô sẽ lập tức lên trang bìa: Bởi vì kỹ thuật diễn quá ư kém cỏi, nữ diễn viên tuyến mười tám khiến cho cả đạo diễn Lâm và ảnh đế Tiêu cùng bộc phát bệnh tim.

Vọng Hi bị chính ảo tưởng của mình làm cho bật cười, lúc cô lấy lại tinh thần thì nghe thấy Tiêu Thời đang nói: “Chờ mong sự bất ngờ từ em.”

Câu này là đang nói với cô.

Cô nhíu mày, bất ngờ gì?

Tiêu Thời lại chỉ cười không nói.

Trong bữa tiệc này không chỉ có riêng mấy người bọn họ, chỉ có điều bọn họ ngồi cùng một bàn, người bên cạnh thấy Vọng Hi ngồi cùng một chỗ với mấy người bọn họ, còn cười cười nói nói, trong lòng đại khái cũng hiểu được chuyện gì.

Nhà vệ sinh luôn luôn là nơi thị phi.

Vọng Hi mang giày cao gót, vừa đi tới cửa đã nghe thấy tên của mình.

“Này, người đó chính là Vọng Hi à? Cô ta không phải chỉ được xếp ở tuyến mười tám thôi sao? Sao cũng tới đây được vậy? Còn ngồi cùng một bàn với Tổng giám đốc Hoắc và đạo diễn Lâm nữa chứ?”

“Ai biết được? Khả năng là có chỗ dựa vững chắc, cố tình nhét vào ấy chứ.”

“Đừng nói như vậy, bình thường chỗ dựa đều rất mềm đấy nhé. Không phải là một ông lão thì cũng chính là cái bụng bự, ọe ọe ọe.”

“Ha ha ha ha ha.”

Vọng Hi bước trên giày cao gót đi vào, hai người kia nhỏ giọng rồi dần im bặt.

Vọng Hi cũng không thèm nhìn hai người bọn họ, lấy cây son môi từ trong túi xách ra, thản nhiên chỉnh lớp trang điểm lại.

Người đứng bên tay trái kia liếc mắt, khoanh tay trước ngực mở miệng nói: “Sao nào? Cô muốn trở về nói cho cha nuôi cô biết à?”

Vọng Hi mím môi: “Ở trong này không có camera.”

Người kia không hiểu cô bỗng nhiên nói câu này là có ý gì?

Vọng Hi nhếch môi đầy khinh thường: “Các cô như này, tôi chỉ cần dùng một tay là có thể đánh tận mười người.”

Cô nói xong, đậy nắp son lại, kéo khóa túi, động tác gọn gàng.

Người kia nhìn bóng lưng của cô, hỏi người bên cạnh: “Cô ta nói gì vậy? Ha ha ha, cười chết tôi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment