Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 5

Vọng Hi trở lại chỗ ngồi, tâm trạng không được thoải mái cho lắm. Bọn họ vừa nói vừa cười với nhau, thỉnh thoảng lại cụng ly một cái, Vọng Hi nén lại cảm giác khó chịu mãi cho đến khi tiệc tối kết thúc.

Trong phòng có điều hòa, mặc váy dạ hội c*̃ng không thấy lạnh, nhưng vừa ra ngoài, gió thổi vù vù khiến cô không khỏi run lên một cái.

An Nhiên lập tức lấy áo phủ thêm cho cô, hộ tống cô lên xe.

Lúc này đột nhiên lại bị Hoắc Kỳ gọi lại: “Chờ đã.”

Vọng Hi vẫn không dừng bước chân lại, chăm chăm đi về phía xe của mình, đồng thời còn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Andy.

Hoắc Kỳ nhìn bóng lưng của cô, đôi lông mày nhíu lại, tâm trạng không tốt lắm.

Khương Vũ chẳng biết đã đi tới từ lúc nào, cô ta chắp tay sau lưng trêu chọc: “Tổng giám đốc Hoắc chơi có hơi lớn nhỉ, không phải ruột thịt đâu.”

Hoắc Kỳ nhìn cô ta, Khương Vũ lập tức giơ tay đầu hàng: “Lỗi của tôi, tôi không nên hỏi nhiều. Đưa tôi về nhà đi thôi, Tổng giám đốc Hoắc.”

Khương Vũ nhún vai, nghiêng đầu ra hiệu về phía bên cạnh xe.

Hoắc Kỳ đi đến bên cạnh xe, mở cửa giúp cô ta: “Mời cô Khương.”

Vọng Hi lên xe, An Nhiên lập tức kéo cửa xe lại, điện thoại Andy cũng vừa hay được kết nối.

“Andy.” Vọng Hi nói: “Tiếp theo tôi được sắp xếp việc gì vậy?”

Andy nói: “Tôi cho cô nhận một bộ phim bom tấn.”

“Phim bom tấn? Do Lâm Sơn làm đạo diễn, đóng cùng với Tiêu Thời?” Xuyên qua cửa sổ xe, Vọng Hi nhìn người phía sau qua gương, chỉ thấy anh đang mở cửa xe ra, cười cười.

Vọng Hi ngây người, giọng nói Andy vẫn còn vang lên: “Đúng vậy, chắc cô cũng gặp rồi. Phải nắm chắc cơ hội này.”

Vọng Hi lấy lại tinh thần, giọng nói vẫn còn mang chút sững sờ: “Tôi cho là cô biết cơ.”

Andy hỏi: “Biết gì?”

Vọng Hi cười: “Biết tôi là bình hoa không có kỹ thuật diễn, thế mà còn cho tôi nhận kịch bản, cô đây là tự hủy hoại công việc của mình đấy.”

Andy dường như có chút bất đắc dĩ: “Tôi cảm thấy cô vẫn còn có thể cứu.”

Vọng Hi cười cười, nhìn xe Hoắc Kỳ lướt qua bên cạnh bọn họ: “Nguy kịch lắm, không cứu được nữa rồi.”

Andy nói một cách rất thản nhiên: “Cũng không sao, dù sao thì tôi cũng đã nhận rồi. Trước khi tôi diệt khẩu, Lâm Sơn cũng sẽ ra tay thôi.”

Vọng Hi mở miệng đáp: “Thế thì vì mạng sống, xem ra tôi chỉ có thể cố gắng thử xem sao.”

An Nhiên ngồi bên cạnh bị cuộc đối thoại của hai người chọc cười, Andy nói qua điện thoại: “À, đúng rồi, bộ phim này có một số yêu cầu về thể lực, cô cần chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng tôi nghe Tổng giám đốc Hoắc nói cô từng học võ, tôi tin là không có vấn đề gì.”

Vọng Hi lại ngây người một lúc, khi bình tĩnh lại, điện thoại của Andy đã ngắt rồi.

An Nhiên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lấp lánh: “Chị, chị đang suy nghĩ gì vậy?”

Vọng Hi cắn môi: “Đang nghĩ xem nên đổi ga giường trong nhà màu gì.”

Chiếc ga giường ở nhà, cuối cùng đã được đổi sang một cái mới màu lam.

Bởi vì ngày hôm sau, lúc Hoắc Kỳ tới bọn họ đã quấn quýt triền miên, ga giường căn bản đã không thể xài được nữa.

Anh liền quan tâm đổi giúp cô.

Vọng Hi mở mắt ra, nhìn ga giường màu lam cùng bên giường trống trải, lại nhắm mắt, trở mình.

Thể lực của cô không chịu được nổi, rốt cuộc thì trách ai được đây?

Buổi tối cô có hẹn với Lâm Sơn để nói cụ thể hơn về chuyện liên quan tới bộ phim. Còn có cả Tiêu Thời và người đại diện của anh ta, dù sao thì khả năng sau này sẽ phải có sự gắn bó chặt chẽ với nhau.

Vọng Hi vắt tay lên trên trán, nhìn lên trần nhà, lại thở ra một hơi.

Xem như một cuộc gặp mặt nói chuyện riêng đi.

Lâm Sơn, Vọng Hi, Tiêu Thời và hai người đại diện ngồi chung một bàn. Lâm Sơn đan tay lại, nói với giọng điệu lạnh như băng: “Không quan tâm cậu có là ảnh đế hay là có hậu thuẫn như nào, quy tắc của tôi vẫn là quy tắc của tôi. Nếu diễn không tốt thì tôi sẽ ném cả hai người vào trong nước cho cá ăn.”

Anh ta chỉ nói một câu vậy thôi, về sau chính là cuộc chiến của hai người đại diện.

Vọng Hi nghe bọn họ tranh qua cãi lại, chỉ cầm menu xem, lại cúi đầu hỏi Tiêu Thời ăn gì không.

Tiêu Thời bật cười, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Từ từ rồi khoai sẽ nhừ, em gọi món đi.”

Vọng Hi nhân lúc hai người họ đang cãi nhau, liền gọi món. Sau khi hai người cãi xong, nhìn vào mâm cơm đầy món ăn thì ngẩn người. Cuối cùng Andy vươn tay ra nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Người đại diện của Tiêu Thời nắm chặt tay Andy.

Vọng Hi ợ một cái, tiếng cũng không lớn lắm.

Andy trừng mắt nhìn cô: “Cô có thể chú ý hình tượng của mình một chút được không.”

Vọng Hi gật đầu: “Xin lỗi.”

Bảo vệ của khu chung cư rất tốt, đèn đường c*̃ng rất đẹp, Vọng Hi đi dưới ánh đèn mờ nhạt, trở về năm mười bốn tuổi.

Bình Luận (0)
Comment