Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 41

Hoắc Kỳ đang làm việc thì đột nhiên nhận được điện thoại của ông già gọi tới, nhìn thôi là biết không phải chuyện gì tốt lành.

Anh nghe máy, ngay câu đầu tiên Hoắc Hiền đã nói: “Tôi đã biết Chuyện giữa anh với Tiểu Hi rồi, tôi không thể đồng ý chuyện này được.”

Hoắc Kỳ: “Ồ.”

Anh cũng không phải đang cãi lại hay gì, đơn giản chỉ là không có gì để nói mà thôi. Việc này anh cũng đã từng lường trước, chỉ là không ngờ chuyện sẽ tới nhanh như vậy.

Hoắc Hiền đương nhiên cho rằng anh đang cố ý chống đối, muốn “giả chết” cho ông ấy xem. Ông ấy trầm giọng nói: “Tưởng tôi không biết gì à? Muốn chơi bời với ai cũng được, tôi mặc kệ, nhưng với cô bé này thì tôi không đồng ý. Chia tay cho tôi. Bây giờ, ngay lúc này, lập tức chia tay luôn.”

Hoắc Kỳ im lặng, một lát sau mới hờ hững đáp: “Dựa vào cái gì? Không có chuyện đó đâu.”

Vẻ mặt Hoắc Hiền càng đen hơn: “Ha, sao? Còn tưởng mình là gã si tình à? Anh chẳng là cái gì cả, muốn cưới con bé à? Nếu thật sự muốn cưới con bé, anh lại có thể không nói với tôi một tiếng nào sao? Tưởng tôi không hiểu anh sao hả Hoắc Kỳ?”

Hoắc Kỳ c*̃ng cười lạnh: “Ông già này, đây là chuyện của con, tốt nhất là bố đừng quản.”

Hoắc Hiền như dùng hết sức để gào lên: “Đây là mặt mũi của nhà họ Hoắc!”

Hoắc Kỳ thẳng tay cúp điện thoại. 

Hoắc Hiền tức giận không tả nổi, dì giúp việc nghe thấy động tĩnh thì phải chạy vội đến trấn an ông ấy: “Ông ơi, ông bớt giận.”

Ông ấy giận quá hóa cười, muốn ông ấy nguôi giận sao? Ông ấy sắp sửa tức chết thì có!

Hoắc Hiền bực bội, Hoắc Kỳ c*̃ng chẳng khá hơn. Anh không biết tại sao chuyện này lại truyền đến tai Hoắc Hiền, có lẽ Hoắc Hiền còn tìm gặp Vọng Hi rồi cũng nên?

Anh nhìn điện thoại một lát, Vọng Hi không hề nhắn cho anh bất kỳ tin nhắn nào. Anh đè ép cơn giận trong lòng, gọi điện thoại cho Vọng Hi: “Bố anh tìm em rồi đúng không?”

Vọng Hi sững sờ, không ngờ là nhanh như thế. Cô cười, thừa nhận việc này: “Ừm.”

Hoắc Kỳ hơi bình tĩnh: “Ông ấy nói gì rồi?”

Vọng Hi nói: “Bảo em rời khỏi anh.”

Hoắc Kỳ “ồ” một tiếng, anh lại chần chờ giây lát, mới hỏi cô. “Đồng ý rồi à?”

Vọng Hi cười: “Đương nhiên là không rồi.”

Chuyện chia tay này, Hoắc Hiền không có quyền quyết định, chỉ có cô tự mình nói ra mới tính. Cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, hỏi anh: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không có thì em đi nấu cơm.”

Hoắc Kỳ nhớ tới bữa cơm bị lỡ lần trước, anh hơi thở dài, nói: “Anh c*̃ng chưa ăn, nấu phần cho hai người đi.”

Vọng Hi không nói đồng ý hay không, cứ thế cúp điện thoại.

Hoắc Kỳ nghe thấy tiếng đường dây bận vang lên ở đầu bên kia thì cảm thấy chắc Vọng Hi bị chuyện này làm cho tức giận không ít.

Đương nhiên Hoắc Hiền cũng gọi anh về nhà ăn cơm, lúc này anh mà về thì hai người chỉ có đánh nhau thôi. Anh cũng không muốn gánh trên lưng cái tội làm cho ông già nhà mình tức chết, nên quyết định tạm thời tránh khỏi nơi đầu sóng ngọn gió đã.

Ăn cơm xong vốn dĩ anh muốn ngủ lại, nhưng lại bị Vọng Hi đuổi thẳng cẳng.

Được thôi, đây là giận chó đánh mèo. Anh hiểu.

Anh đứng dưới ánh đèn đường hút xong một điếu thuốc, sau đó mới gọi điện cho Đường Gia Hòa: “Đang ở đâu đấy? Được, tôi tới ngay.”

Đường Gia Hòa và anh thân thiết đến độ không cần nói cũng hiểu. Anh ta chỉ liếc mắt đã nhìn ra anh có vấn đề. Hoắc Kỳ nói hết đầu đuôi mọi chuyện, Đường Gia Hòa bật cười: “Vậy là tức giận vì người đẹp à.”

Hoắc Kỳ quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt rất chăm chú: “Có hả?”

Đường Gia Hòa nhún vai, từ chối cho ý kiến. Anh ta nhận lấy ly rượu, nghĩ rồi vẫn quyết định mở miệng: “Nói thật, tôi cũng cảm thấy hai người không thích hợp ở bên nhau.”

Hoắc Kỳ nhấp một ngụm, hỏi: “Ai? Tiểu Hi ấy hả?”

Đường Gia Hòa gật đầu.

Hoắc Kỳ hỏi: “Tại sao lại không hợp?”

Đường Gia Hòa cảm thấy buồn cười, câu trả lời này, Hoắc Kỳ phải hiểu rõ hơn ai hết chứ.

Hoắc Kỳ hơi giận, tiếp tục hỏi: “Quan hệ giữa tôi và cô ấy thì sao? Chẳng có chút quan hệ máu mủ gì, ngay cả hộ khẩu của cô ấy cũng không chung với nhà tôi, có gì mà không thích hợp?”

Đường Gia Hòa ngược lại vẫn ung dung nhìn anh, dường như có chút kinh ngạc. Cuối cùng, anh ta chọc mấy cái lên ngực Hoắc Kỳ, nói: “Em gái Tiểu Hi có trái tim, cậu có không?”

Hoắc Kỳ im lặng.

Bình Luận (0)
Comment