Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 42

Đường Gia Hòa quay đi, nâng ly uống một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Cậu không có.”

Hoắc Kỳ vẫn làm thinh như cũ, chỉ uống rượu.

Anh không thể nào phản bác, bởi vì Đường Gia Hòa nói đúng.

Thế là lại là một đêm say sưa mộng mị.

Tâm trạng của Vọng Hi rất tồi tệ, cô không muốn nói chuyện, toàn bộ công việc cũng bị gác sang một bên. Andy nhận tiền làm việc, vẫn phải hỏi cho rõ nguyên do. 

Vọng Hi như con cá chết, nói: “Mệt rồi.”

Andy nói ok, giúp cô lùi lịch. Rõ ràng cô còn phải làm rất nhiều việc, nhưng đã mệt mỏi chịu hết nổi rồi. Còn chưa trở thành ngôi sao hạng nhất mà đã bắt đầu thấy sức cùng lực kiệt.

Cô không khỏi nhớ tới Tiêu Thời, người đã rời khỏi giới giải trí để kế thừa sự nghiệp của gia đình. Thật tốt biết bao, đáng tiếc là cô lại không có sự nghiệp nào có thể kế thừa.

Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, vùi người trên ghế, mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Đường Gia Thụ cứ như có thần giao cách cảm với cô vậy, đúng lúc này lại gọi điện thoại tới. Điện thoại đang yên lặng lại vang lên tiếng chuông chói tai, nhưng cô không buồn động đậy, để mặc cho màn hình sáng lên rồi lại tắt.

Cô đang chìm trong biển nước cô đơn vô tận.

Hoắc Kỳ say rượu rồi thì không về nhà, ngày hôm sau vẫn quyết định về xem thử. Nghĩ chắc cơn giận của Hoắc Hiền cũng đã nguôi đi không ít.

Quả thật Hoắc Hiền đã nguôi giận khá nhiều, thế nhưng vừa trông thấy anh thì toàn bộ lửa giận lại cứ thế bốc lên.

Không thể tránh được lại xảy ra một trận cãi vã, Hoắc Hiền ép Hoắc Kỳ, hỏi anh có phải nhất quyết muốn làm như vậy hay không?

Hoắc Kỳ không nói, chỉ bảo ông ấy đừng quản quá nhiều.

Hoắc Hiền tức giận đến mức cả người run lên, ông ấy cũng lắc người Hoắc Kỳ, hỏi phải chăng chuyện Vọng Hi sẩy thai kia cũng liên quan tới anh.

Hoắc Kỳ chẳng những không giận mà còn cười, nhận hết về mình.

Hoắc Hiền tức đến mức gần như ngất đi, phải nhờ người đút thuốc cho uống mới dần tỉnh lại.

“Thằng con trời đánh này! Hai đứa đã gian díu với nhau từ ngày đó rồi hả?” Ông ấy chỉ thẳng vào mặt Hoắc Kỳ mà mắng.

Mặt Hoắc Kỳ cũng khó coi, anh nhận hết tất cả mọi lời chỉ trích: “Đúng vậy, con của bố là cái dạng gì, bố còn không rõ à? Tiểu Hi xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều là con chăm lo, là con ra tay trước. Từ nhỏ cô ấy đã ỷ lại vào con, bố cũng không phải là không biết.”

Hoắc Hiền lại bị anh làm cho tức giận đến thở hồng hộc, Hoắc Kỳ thấy thế thì ngừng, bảo ấy ông nghỉ ngơi cho khỏe rồi kiên quyết xoay người bỏ đi.

Ra khỏi cửa lớn nhà họ Hoắc, anh dùng sức đấm mạnh lên tay lái, hít thở cũng khó khăn.

Anh có nhà riêng, giờ nhà họ Hoắc này chỉ còn mình Hoắc Hiền ở. Anh lái xe về nhà mình, trong lòng bực bội không thôi.

Chuyện này chắc chắn sẽ không yên, với tính tình và tác phong của Hoắc Hiền, chắc chắn ông ấy sẽ không bao giờ mặc kệ. Nhưng từ lâu anh đã không còn là một đứa trẻ chỉ dựa vào Hoắc Hiền nữa, anh đã một mình đảm đương một cõi từ lâu rồi. Anh không cần sự đồng ý của ông ấy.

Người bị kẹp khó xử ở giữa chỉ có Vọng Hi.

Hoắc Kỳ thở dài, lại thấy phiền lòng. Đèn đường vừa hay chuyển sang màu đỏ, anh dừng xe, nhìn con đường lớn trước mặt, nhớ tới một câu: Cắt không được, gỡ chẳng xong.

Đường là anh tự chọn, tình cảnh ngày hôm nay cũng nằm trong dự tính của anh. Đèn đỏ nhảy sang xanh, anh xoay vô lăng, rẽ trái.

Trên đời, không có chuyện nếu như.

Vọng Hi ngủ trên ghế sô pha, lúc tỉnh lại thì đã muộn. Cô khát khô cả cổ, cả người không có chút sức lực nào, đứng dậy tự mình rót nước uống, ngay cả đèn cũng không muốn bật.

Cô đang suy nghĩ một vài việc, cuộc đời vốn không thể nào phân định mọi việc thành đúng và sai. Con đường cô chọn bây giờ, dù cho làm lại một lần nữa thì vẫn sẽ chọn như thế. Bởi vì cô cần dựa vào tình cảm để sống.

Nhưng cô cũng hiểu rất rõ rằng nếu đi đến tận cùng con đường này thì cũng chỉ là vực sâu thăm thẳm.

Hoắc Kỳ không thể nào kết hôn với cô.

Hôm nay là cô Khương, ngày mai sẽ còn có cô hành, sau nữa lại thêm cô tỏi.

Hoắc Kỳ có thể không kết hôn lúc ba mươi tuổi, nhưng bốn mươi tuổi thì sao?

Cô đánh cược, Khương Vũ và Hoắc Kỳ sẽ không kết hôn. Nhưng nếu cô thua thì cô vẫn sẽ rời đi.

Cô có hèn hạ đến mức nào, cũng sẽ không trở thành hòn đá chen vào cuộc hôn nhân của họ. Huống chi, nếu như Hoắc Kỳ chọn kết hôn với cô Khương thì đó cũng là lựa chọn của anh, là anh lựa chọn từ bỏ cô.

May mắn là hình như cô cược thắng rồi.

Nhưng ván cược này, thật ra đã thua ngay từ khi bắt đầu. Từ ngày cô gặp được Hoắc Kỳ, bánh xe số phận đã bắt đầu chuyển động rồi.

Bình Luận (0)
Comment