Khi Hoắc Kỳ quay lại, mấy người Đường Gia Hòa và Tiết Kỳ đã đi rồi. Đường Gia Thụ ngồi trên ghế, ngồi thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu.
Hoắc Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Bọn họ đâu cả rồi?”
Đường Gia Thụ bị hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Anh Hoắc Kỳ, em biết em không có tư cách nói mấy lời này. Chuyện giữa hai người, người ngoài sẽ không hiểu được hết. Nhưng em và Tiểu Hi là bạn tốt bao năm nay, em xin anh, buông tha cho cậu ấy đi.”
Hoắc Kỳ á khẩu, chỉ biết nhìn Đường Gia Thụ. Hai vai Đường Gia Thụ run lên, giọng nói ngày càng nhỏ: “Em biết làm như thế này là quá đáng, sao em có thể yêu cầu anh buông tay cậu ấy được? Nhưng mà anh Hoắc Kỳ, Tiểu Hi cậu ấy yêu anh như vậy, từ nhỏ ánh mắt cậu ấy nhìn anh đều như phát sáng. Nói khó nghe hơn thì từ khi mười lăm mười sáu tuổi, cậu ấy nhìn anh, trông đã hệt như một con cún con đầy mong đợi nhìn chủ nhân của mình rồi.”
Hoắc Kỳ rủ hàng mi xuống, mười lăm, mười sáu tuổi…
Lần đầu tiên anh gặp Vọng Hi, cô mới chỉ mười bốn tuổi, còn rất nhỏ, thật sự mới chỉ là một cô bé con.
Đường Gia Thụ vẫn tiếp tục nói: “Anh có yêu cậu ấy không? Em nghĩ hỏi như vậy rất ngây thơ, những người trong thế giới này hoặc là những người như chúng ta thì làm gì có cái gì gọi là yêu hay không yêu. Nhưng Tiểu Hi thì khác! Cậu ấy không giống như chúng ta, cậu ấy cần tình yêu, chỉ khi có tình yêu thì cậu ấy mới thật sự được sống. Từ đầu giữa hai người đã không có sự công bằng rồi, thứ cậu ấy muốn anh lại không cho được. Bây giờ có thể dây dưa quấn quýt nhưng sau này thì sao? Anh sẽ không cưới cậu ấy, cũng không ai sẽ đồng ý cưới cậu ấy. Anh c*̃ng không thể cả đời này không kết hôn, vậy Tiểu Hi thì sao, cậu ấy phải làm thế nào đây? Nếu hôm nay cậu ấy chết, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ chấm hết!”
Đường Gia Thụ kiềm chế sự kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn đèn trước phòng phẫu thuật. Vào lúc này, đèn phòng giải phẫu chợt tắt.
Đường Gia Thụ lập tức đứng lên, vội hỏi bác sĩ: “Tình hình thế nào?” Trong giọng nói của cô ấy còn nghe ra một chút run rẩy.
Bác sĩ mỏi mệt thở dài: “Vẫn còn may, tình hình tương đối khách quan.”
Đường Gia Thụ nhẹ nhàng thở ra, vừa khóc vừa cười.
Hoắc Kỳ đứng bên cạnh cô ấy, nhìn phòng phẫu thuật tĩnh mịch, khàn giọng nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Ngoại trừ nói lời cảm ơn, anh không biết nói gì nữa.
Đường Gia Thụ không để ý tới anh, vội vàng chạy đến phòng bệnh bình thường chờ trước. Vọng Hi vẫn chưa tỉnh lại, Đường Gia Thụ áp mặt lên cửa thủy tinh nhìn cô, vừa nhìn vừa khóc sụt sịt.
Hoắc Kỳ đứng ngay sau lưng cô ấy, cũng nhìn Vọng Hi trong phòng bệnh. Cô nằm đó, yên tĩnh vô cùng. Cảnh tượng này rõ ràng giống hệt như ngày xưa lúc Kiều Uyển nằm đó, nhưng Vọng Hi và Kiều Uyển lại không hề giống nhau.
Đường Gia Thụ quay lại, nhìn Hoắc Kỳ, tiếp tục hỏi anh: “Anh Hoắc Kỳ, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Còn cả dì Uyển nữa, anh thích dì Uyển đúng không? Em không biết khi đối mặt với Tiểu Hi, anh đang nhìn cô ấy hay là nhìn… dì Uyển nữa…”
“Không có.” Hoắc Kỳ phủ nhận rất dứt khoát, anh nhìn Vọng Hi nhỏ bé qua cánh cửa thủy tinh.
Từ trước đến nay đều không có.
Cô và Kiều Uyển tuyệt đối không giống nhau, không có điểm nào để có thể liên tưởng hai người cả. Con người ta khi đắm chìm trong d.ục vọ.ng sẽ dễ để lộ bản thân, nhưng mỗi một lần hai người họ thân mật, người đó đều là Vọng Hi, từ lần đầu tiên đã vậy rồi.
Đường Gia Thụ khẽ sững người, lại quay về chủ đề ban đầu. “Nhưng anh cũng không yêu cậu ấy.”
Một đòn chí mạng.
Hoắc Kỳ lặng thinh.
Vọng Hi ngủ một giấc này rất lâu. Hoắc Kỳ mua sẵn một bát cháo, chờ cô tỉnh lại. Lúc anh ăn gần hết thì Vọng Hi mới tỉnh.
Vọng Hi ngơ ngác nhìn lên trần nhà đến xuất thần. Hoắc Kỳ mang theo vẻ mặt vui mừng hỏi cô: “Đói không?”
Vọng Hi mê mang nhìn anh hỏi: “Anh… là ai?”
Hoắc Kỳ ngưng cười, hô hấp cũng dừng lại: “Em hẳn phải biết là kỹ thuật diễn của mình dở tệ rồi chứ.”
Vọng Hi bị vạch trần, khẽ thở dài, cười rộ lên. Cô nhìn Hoắc Kỳ, khuôn mặt anh chứa đầy vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn không thể che được vẻ tuấn tú vốn có.
Vọng Hi: “Được thôi, vậy thì đi thẳng vào vấn đề, chúng ta chia tay đi.”
Hoắc Kỳ trừng mắt nhìn cô chằm chằm, hàng lông mày nhăn lại: “Em nói cái gì?”
Vọng Hi cười, cô vừa tỉnh lại, giọng nói nhỏ xíu, thậm chí còn có chút yếu ớt: “Em xin lỗi, là em sai, giữa chúng ta hình như còn không được dùng đến hai từ chia tay này. Vậy thì kết thúc đi.”
—
Tác giả: Loại chuyện này mà thiếu mất tiếng vỗ tay thì đúng là mất cả vui!