Cô chậm rãi đảo mắt, tất cả đều rất chậm, rất nhẹ. Không biết có phải là trong cái rủi còn có cái may hay không, ngoại trừ một vết thương trên trán, trên mặt cô lại không hề bị thương.
Vẫn may lắm, ít nhất thì nhan sắc cũng không bị hủy.
Hoắc Kỳ vẫn luôn im lặng, anh mở hộp giữ nhiệt ra, múc cháo bón cho cô, còn cẩn thận giúp cô thổi nguội trước.
Vọng Hi nghiến chặt răng, từ chối không hợp tác với anh.
“Anh đi đi, bảo Đường Gia Thụ vào đây.”
Đường Gia Thụ đợi ở ngoài, nghe thấy tiếng cô thì đi vào. Cô ấy khẽ liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Hoắc Kỳ, lại nhìn về phía Vọng Hi đang chật vật, nước mắt lập tức vòng quanh hốc mắt: “Tiểu Hi.”
Hoắc Kỳ cũng không phản đối. Anh đứng dậy rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
Đường Gia Thụ đút cô ăn cháo, vừa cho cô ăn vừa nước mắt rưng rưng. Vọng Hi sợ cô ấy nhỏ cả nước mắt vào trong cháo, cố gắng kéo môi thành một nụ cười mỉm: “Chẳng phải vẫn chưa chết sao?”
Cô nói chuyện thì có hơi khó khăn, cho nên tiếng nói rất nhẹ, cho dù như thế thì vẫn cảm thấy đau khi cử động.
Đường Gia Thụ gật đầu: “Ừ ừ ừ, không sao là tốt rồi.” Cô ấy hít mũi một cái, không dám nói nữa.
Vọng Hi yên lặng húp cháo, ngoài cửa phòng, Hoắc Kỳ yên lặng ngồi đó.
Đường Gia Thụ và Vọng Hi nói chuyện rất lâu, lúc cô ấy đi ra, trông thấy Hoắc Kỳ vẫn còn ngồi đó thì giật nảy mình.
“Anh Hoắc Kỳ, sao anh vẫn còn ngồi đây?” Đường Gia Thụ buông tay nắm cửa ra.
Hoắc Kỳ đứng dậy: “Anh muốn nói chuyện với Tiểu Hi.”
Đường Gia Thụ đưa mắt nhìn phòng bệnh ở sau lưng, bước sang nhường đường cho anh. Hoắc Kỳ mở cửa, đứng ngay ở cửa hỏi cô: “Nói chuyện một lát nhé?”
Vọng Hi nhìn lên trần nhà: “Được, vậy thì nói một lát. Nói chuyện gì được đây anh Hoắc. Em không cần tiền, cũng không cần đền bù cái gì cả, anh còn chuyện gì muốn nói sao?”
Cô ngước mắt nhìn về phía Hoắc Kỳ. Những lời Hoắc Kỳ định nói đều tan biến trong khoảnh khắc đấy.
Anh nở nụ cười tự giễu. Cô đã quyết tâm như thế, anh hiểu là không thể cứu vãn được nữa rồi.
Trên thực tế, anh c*̃ng là người kiêu ngạo.
Hoắc Kỳ lắc đầu nói: “Em không muốn là chuyện của em, anh muốn là chuyện của anh, nếu như em không muốn thì anh sẽ gọi cho chị Uyển.”
Lời đe dọa này không được thông minh cho lắm.
Anh là một thương nhân thành công, lúc này lại không có chút kỹ xảo đàm phán nào, thậm chí còn gà như một học sinh tiểu học.
Vọng Hi cười, thở dài nói: “Vậy được rồi, em nhận đó. Sau đó thì sao?”
Hoắc Kỳ bước đến gần rồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô, trong mắt như có lửa, cố kìm nén cơn giận: “Anh muốn biết vì sao? Là vì ông già nói gì với em, hay là vì chị Uyển đã nói gì? Anh không thích nghe theo người khác sắp xếp, em hẳn là biết điều này.”
Vọng Hi lại cười: “Không, bọn họ nói rất nhiều, nhưng em chẳng nghe lọt tai một câu nào. Em muốn kết thúc với anh là ý muốn của riêng em. Người khác nói không tính, chỉ em mới được quyết định suy nghĩ của mình.”
“Vậy nên?” Hoắc Kỳ hỏi.
Vọng Hi nhìn thẳng vào mắt anh, giờ phút này trong đôi mắt đó ngập tràn sự tức giận. Tức giận cũng được, không nỡ cũng được, tóm lại đều không phải là yêu.
Hoa hồng phải được tưới nước thì mới có thể sống, nhưng đây lại đi uống một tách cà phê, một ly sữa bò.
Thật sự là kỳ quặc.
Đến tận lúc này, Hoắc Kỳ vẫn không thể hiểu được vấn đề giữa bọn họ là gì?
Sở dĩ hai người họ bắt đầu là vì cô cưỡng ép.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng sét, sau đó mưa không ngừng đập vào cửa sổ thủy tinh, tựa như giữa mùa hè năm đó.
Từ khi bắt đầu đã sai, sau này vẫn cứ mãi sai.
“Là em tự chạy theo anh, tự làm chính mình trở nên hèn hạ. Nhà Phật chẳng phải nói đến “giác ngộ đột ngột” sao, vào thời khắc sinh tử, em bỗng nhiên đã hiểu rõ mọi chuyện. Anh cảm thấy thế nào?” Vọng Hi nhìn về phía cửa sổ thủy tinh loang lổ nước, hơi nước làm mờ cả mắt cô.
Đừng lưu luyến dòng nước chảy, sớm ngộ ra chân lý.
Đột nhiên cô bật khóc, để lộ chiếc cổ yếu ớt: “Kết thúc đi, Hoắc Kỳ.”