Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 7

Cái gọi là bình hoa trong lời cô ấy, chính là trở thành một NPC trong chương trình giải trí… một cái bình hoa thành tinh.

Lúc Vọng Hi cầm kịch bản trên tay, quả thực cũng hơi kinh ngạc một chút. Bình hoa thành tinh, rất sáng tạo.

Kịch bản đại khái vẫn là kiểu khuôn sáo cũ, người và yêu tinh yêu nhau, tôi yêu anh nhưng anh lại không yêu tôi, cuối cùng lúc anh yêu tôi thì tôi đã hẹo rồi.

Vọng Hi nhíu mày, diễn viên nam đóng NPC cùng cô cũng là một người mới, nhưng những khách mời còn lại đến tham gia chương trình giải trí thì đều là các ngôi sao lớn tuyến một. Lúc Vọng Hi tiếp tục nhìn xuống danh sách, An Nhiên lại đột ngột kinh ngạc hô lên.

“Wow, là ảnh đế Phó.”

Vọng Hi đảo mắt nhìn lại, thấy mấy chữ “Phó Tây Lĩnh” trên danh sách: “Thì sao?”

Mặc dù cô đã từng nghe danh Phó Tây Lĩnh, còn toàn là những lời khen như kỹ thuật diễn tốt, vừa kính nghiệp lại rất được yêu thích, nhưng mà nhan sắc của Phó Tây Lĩnh lại không chọc mù được mắt cô, nên cô cũng không đặc biệt quan tâm tới anh ta.

An Nhiên kiểm tra thấy bốn bề vắng lặng, mới nhỏ giọng nói: “Trước kia ảnh đế Phó từng đóng một bộ phim chủ đề đồng tính với ảnh đế Tiêu, nghe nói hai người bọn họ có chút gì đó đó.”

Vọng Hi nhớ tới gương mặt của Tiêu Thời, lại liếc mắt nhìn ba chữ “Phó Tây Lĩnh”, cô lấy kịch bản vỗ đầu An Nhiên: “Ít hóng hớt lại, không sợ hóng phải mấy tin đồn giả rồi bị độc chết à.”

Chuyện này chỉ dừng lại ở đây.

Vọng Hi tranh thủ đọc kịch bản của mình trong lúc chờ trang điểm, lại nhìn cả kịch bản của khách mời.

Khách mời và NPC khác nhau, bọn họ cần phải hoàn thành trò chơi, mà mấy người như Vọng Hi thì chỉ cần diễn kịch.

Ngoại trừ Phó Tây Lĩnh, người tới đây đều là sao hạng A hoặc là đang rất nổi tiếng. Vọng Hi chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi để sang một bên.

Thợ trang điểm là một người đàn ông, động tác cầm cọ rất nhuần nhuyễn, ngón tay vừa nâng cằm Vọng Hi lên, anh ta đã thỏa mãn tán thưởng một tiếng.

“Hoàn hảo.”

Vọng Hi ngước mắt nhìn chính mình trong gương, hôm nay cô trang điểm mắt theo kiểu ngây thơ trong sáng, kẻ mắt cũng kéo xuống dưới. Đường Gia Thụ đã từng khen cô, đôi mắt này của cô, trang điểm nhẹ thì ngây thơ, trang điểm đậm thì quyến rũ.

Thợ trang điểm nói: “Gương mặt này của cô ấy à, rất có tiền đồ, tôi thích.”

Vọng Hi cười cười, không nói gì.

Có nhan sắc nhưng không có kỹ thuật diễn, đi làm diễn viên sẽ chỉ khiến người ta cười nhạo. Tiền đồ thì không thấy, nhưng đường cùng thì có khi lại gặp ngay.

Cũng may là kịch bản hôm nay cũng không cần tới cô bung kỹ xảo.

Dù sao thì chốt lại, cô cũng đã hoàn thành không tệ lắm.

Ghi hình xong đã là mười giờ tối, Vọng Hi thay quần áo tẩy trang, ngáp một cái, đi theo An Nhiên ra xe của mình.

Trên đường đi lại gặp Phó Tây Lĩnh.

Phó Tây Lĩnh và Tiêu Thời không giống nhau, Tiêu Thời thiên về kiểu chàng trai thanh niên, Phó Tây Lĩnh ấy à, lại luôn là hình tượng người đàn ông trưởng thành chững chạc, là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái.

Vọng Hi lễ phép lên tiếng chào hỏi, gật đầu với anh ta rồi định đi luôn lại nghe thấy Phó Tây Lĩnh nói: “Cô là Vọng Hi?”

Vọng Hi đành phải dừng bước chân, quay người nói chuyện với anh ta.

“Vâng, ảnh đế Phó thế mà lại nhận ra tôi, vinh hạnh cho tôi quá.”

Phó Tây Lĩnh cười có chút bất đắc dĩ: “Nghe nói cô là nữ chính trong bộ phim mới của Lâm Sơn, đúng là tuổi trẻ tài cao thật đấy.”

Vọng Hi cười một tiếng: “Ảnh đế Phó quá khen rồi.”

Phó Tây Lĩnh như cũ cười: “Cố lên nhé, tôi đi trước.”

Phó Tây Lĩnh chỉ nói vài câu như vậy, trợ lý của anh ta đã tới nơi, rồi hai người cùng rời đi.

Vọng Hi quay người đi về hướng xe của mình, An Nhiên thì tỏ ra rất kích động, vừa kéo cửa xe, An Nhiên đã hạ thấp giọng, nói: “Má ơi, em cảm thấy là thật rồi. Ảnh đế Phó nhất định là vì hỏi thăm ảnh đế Tiêu nên mới hỏi chuyện chị.”

“Một trong ba ảo tưởng lớn nhất của đời người chính là nghĩ couple mình đu là thật.” Vọng Hi ngoài cười nhưng trong không cười, thẳng tay kéo rèm lại, ngăn tiếng tru của An Nhiên lại, cô dựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Hôm nay cô hơi mệt.

Không biết cô đã ngủ quên khi nào, tóm lại đến khi mở mắt ra, bên cạnh đã có thêm một người nữa.

Mặc dù cảm giác vừa tỉnh ngủ đã lập tức được nhìn thấy trai đẹp rất tuyệt, nhưng khi Vọng Hi mắt đối diện với Hoắc Kỳ, vẫn bị dọa sợ một chút.

Tiếng nói của Hoắc Kỳ rất nhẹ, nhẹ gần như đến mức vô cùng dịu dàng: “Tỉnh rồi à?”

Vọng Hi hơi nghiêng đầu: “An Nhiên đâu?”

Hoắc Kỳ nói: “Anh bảo cô ấy về trước rồi.”

Vọng Hi: “Ồ.”

Nhất thời cả hai đều im lặng.

Lái xe c*̃ng đã rời đi từ lâu, Vọng Hi híp mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, xác nhận bản thân không bị vứt xác nơi hoang dã, mới ngẩng đầu lấy tay day giữa chân mày, hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”

Hoắc Kỳ cười: “Muốn gặp em cho nên anh mới ở đây.”

Tiếng cười của anh rất khẽ, tiếng nói chuyện c*̃ng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Vọng Hi có ảo giác như tình cảm của anh rất sâu đậm.

Loại này ảo giác cô đã từng cảm nhận sai rất nhiều năm, cuối cùng đến bây giờ thì đã có thể nhìn thấu rồi.

Hoắc Kỳ chỉ là thích nói như vậy mà thôi, chứ không phải là bởi vì tình cảm đậm sâu nên mới nói thế.

Như thể anh chỉ là rất cưng chiều cô, chứ không phải là yêu cô.

Bình Luận (0)
Comment