Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 8

Cánh cửa vận mệnh của cô từ từ mở ra, trong cửa là Kiều Uyển, Lý Văn Thu và Hoắc Hiền, ngoài cửa là Hoắc Kỳ.

Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ nghĩ rằng cô lo lắng nên xoa nhẹ đầu của cô, dẫn cô cùng bước vào cánh cửa kia.

Kiều Uyển vẫn xinh đẹp nhã nhặn thanh nhã như trước đây, bà thấy cô thì mừng rỡ như điên, nhưng cũng xen cả một chút sợ hãi.

Kiều Uyển vẫy vẫy tay: “Tiểu Hi, lại đây với mẹ nào.”

Vọng Hi nghe lời tiến lại gần bà, bà kéo Vọng Hi lại chỗ mình, xoa đầu cô: “Tiểu Hi lớn rồi. Nào, đây là bà ngoại con, đây là ông Hoắc của con, đây là cậu út của con.”

Bà chỉ vào từng người giới thiệu cho cô nhận biết, Vọng Hi cũng thuận theo mà chào hỏi từng người.

“Bà ngoại.”

“Ông Hoắc.”

“Cậu… Cậu út.”

Cô nhìn Hoắc Kỳ, sửng sốt mấy giây. Cô nhớ rõ ràng Kiều Uyển không hề có em trai, cũng nghe nói Lý Văn Thu tái giá, có lẽ họ không phải chị em ruột.

Kiều Uyển nước mắt đong đầy, lại dẫn cô đi xem một căn phòng. Nhà họ Hoắc rộng rãi vô cùng, một tầng lầu được chia thành hai bên. Căn phòng dành cho Vọng Hi ở tận cuối hành lang, gần sát vườn hoa. Vị trí này đón ánh sáng rất tốt, trong phòng trang trí bằng rất nhiều vải ren màu hồng.

Vọng Hi ngó nhìn, khéo léo nói cảm ơn mẹ.

Mặc dù cô cũng không thích loại vải này, c*̃ng không thích màu hồng.

Nhưng mà, có cái gì để mà chọn đâu, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu.

Vọng Hi cười.

Kiều Uyển lại vui vẻ lôi ra một cái rương, trong rương chất đầy toàn quần áo mới. Kiều Uyển lấy từng cái ra, giơ cho Vọng Hi xem.

Vọng Hi cầm lấy ống tay áo rộng thùng thình, ngắm nghía rồi nói: “Đẹp lắm ạ.”

Kiều Uyển hiển nhiên c*̃ng ý thức được vấn đề này, trên mặt bỗng nhiên tràn ngập vẻ hoảng hốt không thể che giấu: “Không sao, lần sau mẹ lại dẫn con đi mua cái mới.”

Vọng Hi lắc đầu: “Không sao, con xắn lên là được rồi.”

Kiều Uyển lại không đồng ý với câu này, đỏ cả vành mắt: “Mẹ xin lỗi, Tiểu Hi. Đều tại mẹ, mẹ không nên bỏ lại con. Nhưng mà, mẹ c*̃ng không còn cách nào cả…”

Vọng Hi bị bà ôm chặt trong lòng, thầm thở dài: “Không sao ạ.”

Kiều Uyển lại càng khóc dữ dội hơn.

Vọng Hi thường xuyên cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc thì tại sao một người dịu dàng trang nhã lại có hơi nhu nhược như mẹ cô, lại có thể kết hợp với một kẻ say rượu vừa xấu tính xấu nết như bố cô để sinh ra cô chứ.

Cô không tìm được đáp án.

Kiều Uyển khóc một lúc, mới lau hết nước mắt, dẫn cô cùng xuống lầu, nói với mấy người trong nhà rằng buổi tối muốn đưa Vọng Hi ra ngoài mua quần áo.

Lý Văn Thu, người bà ngoại cũng dịu dàng ấm áp hệt như Kiều Uyển cũng tán thành để bà đưa cô ra ngoài chơi vui vẻ một phen.

Ông cụ nghiêm túc chỉ vào Hoắc Kỳ, nói: “Tiểu Kỳ, con đưa hai mẹ con chị Uyển ra ngoài chơi đi.”

Trên mặt Hoắc Kỳ dường như hơi có chút khó chịu, nhưng lại không hề từ chối: “Vâng vâng vâng.”

Vọng Hi nhìn vẻ không kiên nhẫn trên mặt anh, trong đầu lập tức tưởng tượng ra một vở kịch hoành tráng, kiểu như bài xích người ngoài.

Cô cho rằng Hoắc Kỳ không thích ba người nhà cô lắm.

Nhưng Hoắc Kỳ lại không hề biểu hiện thái độ gì cả. Anh lái xe đưa bọn cô đến cửa hàng, tận tâm và đầy trách nhiệm đảm nhận vai trò cậu em đi theo để xách túi kiêm luôn tài xế.

Kiều Uyển mua cho cô rất nhiều quần áo, quả thật là muốn nhồi chật cái tủ quần áo của cô. Vọng Hi không ngăn cản được bà, đành phải tiếp nhận.

Cô vẫn thầm cảm thấy vui trong lòng, ai lại không thích quần áo mới cơ chứ.

Lúc họ xách theo túi lớn túi nhỏ lên xe, Vọng Hi nghe thấy Hoắc Kỳ đang gọi điện thoại cho ai đó: “Sao? Cậu tự chơi mình đi, gọi tớ làm gì. Tớ còn đang đưa chị Uyển và cháu gái nhỏ của tớ đi mua quần áo đây. Lượn đi…”

Nói tới đây thì ngừng lại.

Lúc anh nói chuyện còn mang theo chút ý cười đùa trêu chọc, nghe là biết đang gọi điện thoại với bạn bè.

Mà giọng anh nói chuyện rất êm tai.

Vọng Hi nhìn đôi mắt anh qua gương chiếu hậu ở ghế trước, cũng cong khóe miệng cười theo.

Người này dáng dấp hệt như mấy ngôi sao nổi tiếng. Cô nghĩ thầm.

Kiều Uyển nói: “Tiểu Kỳ định ra ngoài chơi với các bạn hả? Cứ đi đi, không sao đâu, bọn chị tự đi được.”

Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn bọn họ ngồi ở ghế sau, ý cười đột nhiên tắt ngúm, biến thành nụ cười lễ phép mà khô khan.

“Không sao đâu chị Uyển, còn muốn mua thêm gì nữa không? Con gái mới lớn ấy à, phải mua thêm thật nhiều quần áo mới được, nếu còn cần thêm gì nữa thì c*̃ng mua hết một lượt luôn đi.”

Kiều Uyển cười cười, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Như thế có làm phiền em quá không?”

Hoắc Kỳ lắc đầu: “Người một nhà thì có gì mà phiền hay không phiền đâu chị?” Lúc anh nói chuyện nhẹ nhàng, có loại ảo giác như vô cùng tình cảm.

Loại ảo giác này, cô cũng đã hiểu lầm rất nhiều năm.

Bình Luận (0)
Comment