“Thông số cá nhân nhân vật:
Họ tên mục tiêu: Thạch Du.
Nhân vật chỉ định: Asakura Yoh. (Chưa kích hoạt).
Thế giới nguyên bản: Vua phép thuật - Shaman King.
Thiên phú: Vu sư, Triệu hồi linh hồn, Sức mạnh thân thể.
Linh hồn hộ vệ: Amidamaru, tuyệt kỹ Phật Tổ tọa thiền, Chân không Phật Đà trảm.
Vũ khí: kiếm Harusame (Xuân Vũ kiếm), kiếm Futsunomitama (Phong Cấm kiếm).
Kỹ năng:
Hợp thể: Kết hợp với linh hồn hộ vệ, độ phù hợp càng cao càng sử dụng được sức mạnh của linh hồn hộ vệ hoàn chỉnh hơn.
Vũ hồn: Kết hợp linh hồn hộ vệ với vũ khí để tăng sức chiến đấu.
- Cấp 1: Siêu tinh linh, tạo thành một ngọn lửa linh hồn bao bọc lấy vũ khí, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ.
- Cấp 2: Linh giáp Siêu tinh linh, tạo thành một ngọn lửa linh hồn mặc giáp có ý thức bao bọc lấy vũ khí, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ tự động.
- Cấp 3: Chiến linh, linh hồn hộ vệ thoát ly vũ khí, hiển hóa thân người trên trực tiếp chiến đấu.
- Cấp 4: Hồn khí, linh hồn hộ vệ hợp thể với hai món vũ khí, hiển hóa siêu cấp vũ khí khổng lồ.
- Cấp 5: Thiên khí, linh hồn hộ vệ hợp thể với hai món vũ khí, hiển hóa thiên điểu khổng lồ có ý thức, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ tự động.
Tọa Môn Thiền Pháp: Dự phán được đòn tấn công của đối phương và tiến hành né tránh.
Tịnh hóa: Chuyển hóa sức mạnh tấn công thành hư không, mọi đòn tấn công đều trở thành vô hiệu.”
Tâm tình Nguyễn Thế Luân lâng lâng vui sướng, nhìn ngắm bảng thông số cá nhân dự kiến của đứa nhỏ sau khi hắn chỉ định nhân vật Asakura Yoh thì cực kỳ hài lòng.
Nguyễn Thế Luân nhớ rất kỹ Asakura Yoh chính là nhân vật chính trong truyện Shaman King, thiên phú cực cao, sức chiến đấu cực mạnh, có thể nói là nhân vật mạnh thứ hai trong bộ truyện, quan trọng nhất đây chính là nhân vật Nguyễn Thế Luân thích nhất trong bộ truyện này.
Thoáng chuẩn bị chủ ý kỹ càng chặt chẽ, Nguyễn Thế Luân nhìn về phía lão thôn trưởng đứng bên cạnh, tư thái cao nhân phong độ không chê vào đâu được lại xuất hiện thêm lần nữa.
Nguyễn Thế Luân vờ như hờ hững, nói ra:
- Ngày hôm trước tâm linh bản tọa bỗng nhiên trở nên xúc động, liền tiến hành thi pháp cảm ứng sự thay đổi của linh khí trong thiên địa, không ngờ lại cảm ứng được một người cùng ta có duyên tại bên trong dãy núi này nên liền cất công đi đến tìm kiếm, lại càng không nghĩ được rằng, tại bên trong một cái sơn thôn nhỏ như thế này lại hữu duyên gặp được người cần tìm.
Nói đến đây, tầm mắt của Nguyễn Thế Luân nhanh chóng chuyển hướng đến cửa thôn, rơi vào đứa nhỏ một mặt vẫn đang ra sức lôi kéo đuôi chó, một mặt đang giương đôi mắt mờ mịt nhìn về phía bên này.
Nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu đang ngơ ngác nhìn mình, trong lòng Nguyễn Thế Luân chán nản, thầm than:
"Người ta xuyên không toàn làm nhân vật chính, chắc chắn sẽ có người hầu kẻ hạ tùy thân bên người, đến phiên mình xuyên không lại phải đi làm vú em cho người khác. Đúng là người với người cũng có người này, người khác mà."
Bất quá, nghĩ đến trong tương lai có một đám nhân vật chính nghịch thiên làm đồ đệ cho mình, sau này có khi hắn cao hứng liền để cho đám đồ đệ nghịch thiên này đi ra đại sát tứ phương, uy danh bốn bể, tâm tình Nguyễn Thế Luân nhất thời tốt hơn rất nhiều, nhìn về đứa nhỏ khả ái, thầm quyết định:
"Trước mắt đây chính là đứa đồ đệ thứ nhất rồi."
Lão thôn trưởng Thạch thôn sửng sốt một chút, cũng nhìn về phía đứa trẻ đáng yêu, sau đó mới quay lại đối mặt với Nguyễn Thế Luân khẽ hỏi:
- Đạo trưởng nói, là... nó?
Nguyễn Thế Luân nhàn nhạt gật đầu đáp lời:
- Bản tọa trước kia còn cảm thấy kỳ quái người hữu duyên từ đâu tới, hiện tại nhìn thấy người này, mới rõ ràng sự tình ngọn nguồn.
Nguyễn Thế Luân xúc động thở dài, đem một cái cố sự đã được biên soạn chuẩn bị kỹ càng, dùng một giọng nói êm tai kể ra.
Ở bên trong cố sự này, Nguyễn Thế Luân đóng vai một người sư phụ, đã từng có một tên đệ tử đắc ý, nhưng bởi vì không thể vứt bỏ tâm ma tình quan, dẫn tới độ kiếp thất bại, thân tử đạo tiêu, người chết chuyển thế.
Nguyễn Thế Luân nắm giữ vô thượng thần thông vẫn luôn tìm kiếm thân thế tên đệ tử sau khi chuyển thế, hi vọng có thể lại nối tiếp duyên nợ thầy trò dở dang kiếp trước, kết quả trải qua thời gian xa cách trăm năm, rốt cục hôm nay đã tìm tới được.
Lão thôn trưởng Thạch thôn bị Nguyễn Thế Luân cho ăn bánh vẽ đến nỗi sững sờ kinh ngạc, vẻ mặt lão khó có thể tin nhìn về phía đứa nhỏ chỉ trỏ:
- Đứa nhỏ này, chính là đệ tử của ngài chuyển thế?
Nguyễn Thế Luân khẽ gật đầu, chăm chú nhìn về phía đứa nhỏ dễ thương khả ái, trong ánh mắt toát ra thần thái từ ái không dễ phát hiện nhưng lại vừa đúng lúc xuất hiện, chỉ cần là người hữu tâm đều sẽ dễ dàng nhận ra.
Diễn trò phải diễn đến tận cùng, Nguyễn Thế Luân nỗ lực sử dụng kỹ năng biểu diễn xuất sắc nhất của bản thân, tuyệt đối không có giữ lại chút nào, thế nhưng trong lòng hắn lại không thể lạc quan nổi.
Bởi vì thần thức của Nguyễn Thế Luân đã chú ý tới, lão thôn trưởng ngầm bên trong biểu hiện kinh ngạc, rõ ràng ẩn giấu đi một luồng tâm ý cảnh giác nồng đậm.
Nguyễn Thế Luân còn âm thầm phát hiện, thậm chí lão thôn trưởng còn dùng một cái tay chắp về phía sau, hướng về phía đứa nhỏ nhẹ nhàng rung động ra dấu hiệu.
Âm thầm nhíu mày, thần thức Nguyễn Thế Luân dường như ngay lập tức cảm nhận được ở trên người lão thôn trưởng một luồng hơi thở gợn sóng quen thuộc.
Sóng pháp lực của người tu chân.
“Hệ thống đánh giá chi tiết nhân vật đã dò xét xong, mục tiêu có tư liệu như sau:
Tên gọi: Thạch Chí Cương.
Chủng tộc: Tộc người.
Đẳng cấp: Luyện Khí tầng ba.
Sức chiến đấu: 220.
Lực phòng thủ: 200.
Hiệu ứng đặc biệt: Không.”
Kích hoạt hệ thống đánh giá chi tiết nhân vật, Nguyễn Thế Luân nghiễm nhiên xác định chắc chắn lão thôn trưởng Thạch thôn chính là một người tu chân chính hiệu.
Một ông già sống tại một thôn nhỏ, bên trong một ngọn núi nhỏ hoang vu như thế này, thật khó tin lại chính là một người tu chân, tuy rằng tu vi chỉ là Luyện Khí tầng ba, nhưng cũng là chính hiệu người tu chân.
Người tu chân cùng thế tục Võ giả hoàn toàn không giống nhau, muốn trở thành người tu chân, điều kiện quyết định đầu tiên chính là việc phải dẫn dắt thành công thiên địa linh khí nhập thể luyện thành pháp lực, cùng nhất định phải có tu luyện đạo pháp.
Thiếu niên Lang Phong của Lang thôn, cũng coi như là người có thiên phú tu luyện, nhưng vẫn chỉ là thuộc phạm trù thế tục Võ giả, không thể coi là người tu chân.
Trước đó lão thôn trưởng Thạch thôn cố ý ẩn giấu khí tức của bản thân, nên Nguyễn Thế Luân vẫn không có chú ý tới, hiện tại bởi vì lão nổi lên tâm lý đề phòng đối với Nguyễn Thế Luân, chính vì thế nên mới bất giác làm cho sóng pháp lực trong cơ thể lão lưu chuyển một cách tự nhiên, dẫn đến lập tức liền bị thần thức của Nguyễn Thế Luân phát hiện được.
Trong lòng Nguyễn Thế Luân thầm than một tiếng, tuy rằng lão thôn trưởng Thạch thôn không hẳn là đối thủ của hắn, nhưng mục đích cuối cùng của hắn là muốn làm sư phụ của đứa nhỏ dễ thương khả ái kia, với lại xem chừng ông lão chính là lão gia gia bao bạo nhân vật chính trong truyền thuyết theo kịch bản của mấy truyện tiên hiệp, mà không phải là bọn lừa gạt buôn người tàn ác bất nhân.
Nếu Nguyễn Thế Luân mạnh mẽ dùng vũ lực cướp người từ tay lão thôn trưởng hiển nhiên là hành động không được và cũng quá không khôn ngoan.
Tâm lý không chút dao động, Nguyễn Thế Luân dùng ánh mắt từ ái nhìn đứa nhỏ, hờ hững hỏi:
- Thanh Phong, bây giờ ngươi có thể nguyện ý quay về trở thành đệ tử của ta hay không?
Lão thôn trưởng Thạch thôn biểu hiện trên mặt bất biến, bất quá bàn tay lão lại chắp về phía sau liên tục rung động ra hiệu cho đứa nhỏ.
Đứa nhỏ dễ thương khả ái vẻ mặt mơ hồ, gãi đầu một cái, nhìn về Nguyễn Thế Luân, lại nhìn về phía lão thôn trưởng, cuối cùng giọng nói mang chút xấu hổ cất lên:
- Ê a, ta... Ta không gọi Thanh Phong, ta cũng không muốn rời khỏi thôn làng.
Nguyễn Thế Luân trầm mặc không nói, trong lúc này nhất thời bầu không khí trở nên cứng ngắc mất tự nhiên, tâm lý lão thôn trưởng Thạch thôn trở nên cực kỳ căng thẳng quan sát kỹ nhất cử nhất động của hắn, sóng pháp lực trên thân ông lão càng ngày càng rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị động thủ.
- Mà thôi, trí nhớ tiền kiếp của ngươi vẫn chưa mở, không nhớ rõ sự việc kiếp trước, chứng tỏ cơ duyên vẫn chưa đến, sư phụ cũng không cưỡng cầu.
Ngay tại thời điểm lão thôn trưởng Thạch thôn đã sắp không thể nhịn được muốn xuất thủ, Nguyễn Thế Luân bỗng than nhẹ một tiếng, tiếp tục mở miệng:
- Bất quá sư phụ bấm tay tính toán thiên cơ, duyên phận thầy trò của chúng ta vẫn chưa hết, hôm nay nói lời từ biệt, cuối cùng cũng sẽ có ngày gặp lại.
Nguyễn Thế Luân im lặng một thoáng, sau đó chậm rãi từ trong lồng ngực lấy ra một cái bùa hộ mệnh màu tím dùng pháp lực đưa đến bên cạnh cho đứa nhỏ:
- Cái bùa hộ mệnh này, là vật phẩm của sư phụ tặng cho ngươi để phòng thân, nếu như gặp phải nguy hiểm, liền đem bùa hộ mệnh ném về phía kẻ địch, có thể bảo hộ cho ngươi chu toàn. Thôi từ biệt tại đây, chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại.
Dứt lời, không dây dưa kéo dài, Nguyễn Thế Luân lập tức xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua bên người lão thôn trưởng Thạch thôn, Nguyễn Thế Luân hời hợt liếc mắt nhìn ông lão, bên khóe miệng lộ ra biểu hiện tựa như cười mà không phải cười, cũng không nói lời nào, trực tiếp rời đi.
Lão thôn trưởng Thạch thôn bị Nguyễn Thế Luân doạ cho chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Lão biết Nguyễn Thế Luân đã nhìn thấu nội tình của mình, trái lại bản thân ông lại không nhìn ra tu vi đối phương sâu cạn thế nào, chính bởi vì điều này mới làm cho lão thôn trưởng sợ hãi khôn cùng.
Trực giác mách bảo cho lão thôn trưởng rằng tu vi của Nguyễn Thế Luân cao hơn lão quá nhiều, chỉ sợ ít nhất cũng đạt đến cảnh giới Trúc Cơ thậm chí là cảnh giới Đại tu sĩ Kim Đan.
Người tu chân bình thường có thể làm cho khí tức bản thân trở nên nội liễm, nhưng chỉ cần pháp lực bản thân hơi có chút gợn sóng sẽ bị người tu chân cùng cấp độ hoặc là tầng thứ càng cao hơn bản thân phát hiện, bất quá Nguyễn Thế Luân là ví dụ ngoại lệ.
Cái này có thể cho là một hạng ẩn tính phúc lợi của hệ thống.
Dựa theo hệ thống giảng giải, chỉ cần Nguyễn Thế Luân không tự mình động thủ trước, người khác nhìn hắn cùng người bình thường không có gì khác nhau, coi như người tu chân có tu vi cao hơn so với hắn cũng không thể nhìn thấu được.
Chính điều này đem đến tác dụng phi thường có lợi, giúp cho Nguyễn Thế Luân có thể hoàn hảo biểu diễn đóng vai cao nhân thâm bất khả trắc, sâu không thể đo lường.
Rời đi tầm mắt đứa nhỏ cùng lão thôn trưởng, Nguyễn Thế Luân lập tức tìm một nơi vắng vẻ liên hệ với hệ thống tìm kiếm phương pháp để lẻn vào thám thính tình hình Thạch thôn và đứa nhỏ kia.
Bên trong hệ thống hối đoái, mấy môn phép thuật cơ bản muốn triệu hoán để sử dụng, giá rẻ nhất đều đồng giá một trăm hối đoái điểm.
Sau khi Nguyễn Thế Luân suy nghĩ tỉ mỉ, cuối cùng hắn quyết định không có lựa chọn phép thuật công kích hoặc là phép thuật phòng ngự, mà là hối đoái cơ hội triệu hoán thuật pháp Tiềm Hành thuật.
Tiềm Hành thuật, sơ cấp thuật pháp, có thể ẩn giấu thân hình của chính mình, chỉ cần không làm những chuyện khác liền sẽ không hiện hình, dưới cái nhìn của Nguyễn Thế Luân, môn pháp thuật này nếu sử dụng đúng phương pháp, tính thực dụng rất mạnh.
Tìm một vị trí kín đáo, Nguyễn Thế Luân lập tức sử dụng cơ hội triệu hoán sơ cấp thuật pháp Tiềm Hành thuật.