Vạn Nhân Mê Tình Yêu Trong Phó Bản

Chương 14

Tạ Cẩn Ca quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động. Từ trực thăng, Lục Thần Xước trong bộ chế phục đặc cảnh nhảy xuống, lao nhanh về phía anh.

Ngay sau lưng hắn là Khương Dục, thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội.

Kể từ sau khi lạc mất Tạ Cẩn Ca, Lục Thần Xước vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của anh. Giờ đây, rốt cuộc nhờ vào tín hiệu cầu cứu mới tìm được anh, tảng đá nặng đè trong lòng hắn cũng cuối cùng buông xuống.

Càng may mắn hơn, tín hiệu phát ra từ một khoảng bờ biển trống trải, chứ không phải giữa rừng cây rậm rạp như lúc trước. Nếu không, bọn họ cũng khó mà phát hiện ra anh nhanh đến vậy.

Tạ Cẩn Ca vốn là người phụ trách chuyến đi biển lần này, đi cùng với cả đội. Trên vai Lục Thần Xước gánh nặng trách nhiệm: phải đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, đặc biệt là Tạ tiến sĩ. Nếu Tạ Cẩn Ca xảy ra chuyện, cho dù người khác không trách cứ, thì chính bản thân Lục Thần Xước cũng tuyệt đối không thể tha thứ.

Cũng may, cuối cùng họ đã tìm được anh.

Khuôn mặt luôn căng cứng của Lục Thần Xước cũng dần giãn ra.

Thế nhưng khi lại gần, nhìn rõ bộ dạng hiện tại của Tạ Cẩn Ca, ánh mắt hắn bỗng trở nên khó tả.

Thân hình Tạ Cẩn Ca vốn dĩ mảnh khảnh. Lúc này quần áo ướt sũng dán chặt lên người, phác họa đường cong cơ thể gọn gàng hoàn mỹ.

Áo sơ mi trắng bên trong dán sát lồng ngực, mơ hồ lộ ra đường nét săn chắc ở bụng. Vạt áo có bên bung khỏi thắt lưng, bên còn lại vẫn được kẹp gọn gàng trong đai lưng, kéo dài xuống cặp chân thon dài, thẳng tắp, được quần tây đen ôm khít.

Cái dáng vẻ nửa lộn xộn, nửa nghiêm cẩn này, Lục Thần Xước chưa từng thấy ở anh. Nó khác hẳn với sự lạnh nhạt, xa cách thường ngày.

Đặc biệt là vào giờ phút này — khóe môi Tạ Cẩn Ca vẫn còn vết máu mỏng, do lúc trước bị nhân ngư cắn rách. Vệt đỏ ấy khiến đôi môi vốn nhạt màu trở nên kiều diễm, ướt át như một đóa hồng nở rộ trong băng tuyết giá lạnh, run rẩy trong gió, đẹp đến động lòng người.

Vẻ đẹp ấy, khác hẳn cái lạnh lùng thường ngày, mang trong đó một tia gợi cảm pha lẫn mệt mỏi, yếu ớt. Chính sự pha trộn ấy lại bất ngờ đâm thẳng vào mắt Lục Thần Xước, như mũi kim mảnh khẽ chích vào đáy tim hắn, ngứa ngáy khó tả.

Trong thoáng chốc, hắn thậm chí quên mất phải mở miệng hỏi thăm tình hình của anh.

Không chỉ Lục Thần Xước, ngay cả Khương Dục chạy theo phía sau cũng ngẩn người khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Người đời từ xưa đến nay luôn có bản năng theo đuổi và thưởng thức cái đẹp.
Cái đẹp vốn dĩ không phân biệt giới tính.

Ánh mắt bọn họ khiến Tạ Cẩn Ca lập tức nhận ra. Anh cau mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Hơi thở băng giá tỏa ra từ đôi mắt ấy nhanh chóng kéo Lục Thần Xước và Khương Dục trở lại thực tại. Tai Khương Dục đỏ bừng, xấu hổ vội dời mắt đi.

Lục Thần Xước cũng khẽ ho khan, che giấu sự thất thố vừa rồi:

“Xin lỗi, Tạ tiến sĩ. Là lỗi của chúng tôi, nên giờ mới tìm được anh.”

Tạ Cẩn Ca không để tâm lắm. Trong hoàn cảnh ấy, Lục Thần Xước và đội ngũ còn đang vật lộn với con quái vật mực khổng lồ Architeuthis, không thể phân tâm. Điều đó hoàn toàn có thể hiểu.

Anh hỏi:
“Đã bao lâu kể từ khi con thuyền bị phá hủy đêm đó?”

“28 giờ.” – Lục Thần Xước đáp.

Nghĩ tới cảnh nhân ngư lúc nãy nhảy xuống biển, hắn liếc nhìn khóe môi của Tạ Cẩn Ca, môi mấp máy như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt lời.

Tạ Cẩn Ca nhạy bén nhận ra điều đó, nhưng anh không định giải thích gì.

Lúc này, Khương Dục mới lên tiếng:
“Đội trưởng, Tạ tiến sĩ, hay chúng ta lên trực thăng trước đi?”

Lục Thần Xước gật đầu.
Tạ Cẩn Ca cũng không phản đối.

Trực thăng cất cánh, dần bay lên cao. Tạ Cẩn Ca cúi nhìn xuống mặt biển bên dưới, nơi nhân ngư vừa nhảy vào. Giờ đây mặt nước đã lặng sóng, chỉ còn những gợn lăn tăn, lấp lánh dưới ánh mặt trời, yên bình đến kỳ lạ.

Nhớ lại nụ cười đầy ẩn ý khi rời đi của nhân ngư, trong lòng anh dấy lên một dự cảm mãnh liệt: chuyện này chắc chắn sẽ chưa dừng lại.

Khóe môi anh dường như vẫn còn vương lại hơi thở của đối phương. Cổ và vai, nơi từng bị răng hắn cắn, vẫn mơ hồ nhức buốt. Vô thức, anh đưa tay chạm vào vết thương gần xương quai xanh. Vết cắn ấy, dù mấy chục tiếng đã trôi qua, vẫn như một lời nhắc nhở về tất cả những gì đã xảy ra.

Anh từng bị nhân ngư lôi xuống tận đáy biển sâu, rồi lại thoát ra được.
Không phải mơ.

Tạ Cẩn Ca mím môi, thu hồi ánh mắt.

“Tiến sĩ Tạ.” – Lục Thần Xước gọi, rồi đưa cho anh một chiếc khăn lông sạch.

“Cảm ơn.” – Tạ Cẩn Ca nhận lấy, vắt lên cổ, bắt đầu lau tóc đang nhỏ giọt nước.

Được một nửa, anh chợt nhớ tới ống nghiệm chứa máu nhân ngư. Động tác dừng lại, anh vội thò tay vào túi áo.

Ống nghiệm không còn.

Điều này cũng không bất ngờ. Sau khi hôn mê và bị nhân ngư mang xuống biển, túi rơi mất hoặc bị lấy đi đều có khả năng.

Nhưng điều bất ngờ là — thay vì ống nghiệm, trong túi lại xuất hiện một thứ khác.

Một v*t c*ng lạnh, nhỏ gọn.
Ngón tay anh khẽ sờ, lập tức nhận ra đó là một mảnh vảy cá.

Vảy của nhân ngư.
Hắn đã để lại cho anh.

Sắc mặt Tạ Cẩn Ca khẽ biến đổi.

Lớn lên trong cô nhi viện, anh vốn lãnh đạm, hiếm khi có thứ gì khiến anh thật sự để tâm. Nhưng nhân ngư này, lại là tồn tại đầu tiên khiến anh bận lòng.

Dù thứ cảm giác đó không hoàn toàn là thiện cảm.

Anh phẫn nộ vì nhân ngư xem mình như vật sở hữu, muốn giam anh trong biển sâu. Nhưng lại không thể thật sự oán hận.

Con người muốn bắt nhân ngư, từ đó khai phá bí ẩn biển cả. Nhân ngư phản kháng, cũng là lẽ tự nhiên.
Tấn công hay trêu chọc, đều có nhân quả của nó.

Nhưng mỗi khi nhớ đến nụ hôn kia, trong lòng Tạ Cẩn Ca lại dấy lên sự khó chịu mãnh liệt, như bị xâm phạm.

Đó không phải là sự thân mật đơn thuần.
Một loài thông minh, mạnh mẽ như nhân ngư, tuyệt đối không thể được xem là “sủng vật”. Ý đồ của hắn, Tạ Cẩn Ca tạm thời chưa thể nắm bắt.

Siết chặt mảnh vảy trong tay, anh thầm nghĩ: nếu đối phương đã cố ý để lại, thì anh nhất định sẽ mang về nghiên cứu thật kỹ.

Khi Tạ Cẩn Ca trầm tư, Lục Thần Xước ngồi cạnh vẫn lặng lẽ quan sát anh. Ban đầu chỉ vì lo lắng, bởi mấy chục tiếng trôi qua, hiếm ai còn có thể bình tĩnh như thế. Nhưng càng nhìn, hắn lại càng thất thần.

Khăn lông trắng vắt trên cổ, tóc đen rũ xuống trán, làn da trắng nhợt. Nước từ mái tóc còn ướt lăn xuống, đọng lại nơi đuôi mắt dài thanh lãnh, rồi nhỏ xuống.

Hình ảnh ấy khiến hắn không sao dời mắt.
Khi giọt nước chảy xuống, tim Lục Thần Xước bỗng đập nhanh hơn.

Hắn siết chặt nắm tay, vội thu lại ánh nhìn. Nhưng ngay lúc ấy, ánh mắt vô tình lướt qua cổ Tạ Cẩn Ca — nơi vết răng hằn rõ rệt trên da thịt trắng mịn, ửng hồng mơ hồ.

Ánh mắt Lục Thần Xước khựng lại.

Đúng lúc này, Tạ Cẩn Ca cũng nhận ra ánh mắt hắn dừng quá lâu. Anh liếc qua, giọng lạnh:
“Có chuyện gì?”

Lục Thần Xước lập tức lắc đầu, tự nhủ bản thân thật thất lễ khi nhìn đồng đội nam giới như thế.

Trong khi đó, phía dưới mặt biển.

Khi trực thăng đã bay xa, biến mất khỏi tầm mắt, nhân ngư ban nãy nhảy xuống lại một lần nữa trồi lên.

Ngẩng nhìn theo hướng chiếc trực thăng rời đi, hắn khẽ nâng tay, chạm vào môi mình — nơi từng hôn lên môi Tạ Cẩn Ca.

Nhớ lại sự mềm mại, hương vị ngọt ngào ấy, ánh mắt sâu thẳm của nhân ngư thoáng hiện lên ý cười.

Hắn khẽ gọi:

“Cẩn Ca... Tạ Cẩn Ca.”

Trong giọng nói trầm thấp, dồn nén sự chiếm hữu và khát vọng, lại đồng thời tràn đầy nhớ nhung cùng một chút ôn nhu khó tả.

Bình Luận (0)
Comment