Vân Tiếu lại như thấy tuyết rơi
Đứng ở trên đài trông khổ sở
Nhìn qua Khuynh Tuyết sợ thôi rồi.
Nàng này chẳng gặp một thời gianKhí tức mạnh lên rất rõ ràng
Thầm trách lão Trương, hại lão tử
Hôm nay không phế há không tàn?
"Sư tỷ, chuyện xưa chớ để lòngChúng ta hoà thuận tốt hơn không
Đôi chiêu điểm đến rồi dừng lại
Đánh bốn năm lần, chuyện đã xong"
Khuynh Tuyết nào nghe hắn nói bừaKiếm quang lấp lánh, lạnh lùng đưa
Mày chau khinh miệt, tay nâng nhẹ
Thủ thế xin mời, quyết thắng thua.
Gió qua rừng trúc lá xôn xaoNhư vạn người xem đợi cảnh nào
Cao vút võ đài hai kẻ đứng
Nam thời tuấn tú, nữ thanh tao.
Bằng, Hà hai lão khẽ nhìn nhauTủm tỉm cười tươi, chẳng chút sầu
Nhắm hướng lôi đài, xem trận đấu
Nom chừng gay cấn một hồi lâu.
Vân Tiếu mặt như hòn lửa tắtĐoản đao, trường kiếm nắm trong tay
Lấy tam đánh lục, thua ba phẩm
Mơ thắng trận này cũng khó thay.
Chưa nói nàng kia cái tính nàyCòn lâu mới có chuyện nương tay
Không phế hắn thời không ngủ được
'Mắt làm thân chịu' trách ai đây?
Khuynh Tuyết nhíu mày hừ một tiếngKiếm quang bừng sáng vụt bay lên
Hàn mang lãnh lãnh, lam quang phát
"Thanh Giả Tự Thanh, Thanh Tuyết Liên"
Kiếm quang vạn trượng, nhanh như chớpLinh động vẽ ra tám đoá sen
Kình khí phá không, vây tứ phía
Băng phong hãm động, chấn triền miên.
Vân Tiếu cực lòng vung kiếm chắnĐoản đao u lãnh ẩn tàng công
Thanh liên, trường kiếm cùng oanh tạc
Chớp mắt lôi đài bụi tuyết không.
Cơ hội ngàn năm không lặp lạiÁm đao áp sát một hồi công
Ngỡ đâu khuynh Tuyết trăm phần bại
Nhưng bụi khói tan Tiếu lại nằm.
Vượt cấp đấu thôi đâu đáng nóiNày là Trương lão nhúng tay rồi
Sở trường, sở đoản Vân Tiếu nắm
Khuynh Tuyết tùy thời hoá giải thôi.
Luận bàn sau đó còn đâu nghĩaNói trắng, đánh người xả giận thôi
Thực lực thua xa, mánh khóe lộ
Lấy gì chống đỡ, chỉ than trời.
Nửa năm cực khổ luyện tu tâmTiếu mới an thân lại tím bầm
Mặt mũi tứ chi đâu cũng vậy
Trầy da tróc thịt khắp mình thâm.
Khuynh Tuyết ra tay chẳng nhẹ nhàngBăng sư lục phẩm thật nghiền ngang
Dù cho Tiếu có trăm phương kế
Vẫn cứ trúng chiều rất dễ dàng.
Híp mắt lão Trương cười đắc ýThu Hà sư thúc nhíu đường mi
Lạnh hừ một tiếng, phi thân vội
Túm Tiếu, không chào, cứ thế đi.
Tiểu viện vô danh hoa sứ trắngBa ngày bị mắng vẫn chưa nguôi
Mặt mày hắn ấy như cơm nguội
Ngồi ngó hoa rơi não cả người!