Vân Tiếu Tu Tiên

Chương 11 - Đêm Tại Thú Sơn

Máu bẩn tràn đầy trên mặt đất

Mùi tanh phả mặt, huyết hoa bay

Đao quang loạn vũ trời đêm rực

Một chốn này đây huyết khí đầy.

Thiếu niên khổ sở tìm đường sống

Loạn chạy trong rừng tránh đó đây

Nào biết Thú Sơn đâu cũng vậy

Đêm về khắp chốn hiểm nguy đầy.

Thu Hà nhàn nhã ngồi trên cây

Nhìn thiếu niên kia vóc dáng gầy

Thương thế đầy mình nhưng vẫn chạy

Chính là Vân Tiếu, sói đan vây.

Tam phẩm băng sư, sói lục giai

Một, hai chuyện nhỏ chẳng giông dài

Nhưng đây trùng điệp, đều không dứt

Sức lực một người mấy dẻo dai?

Vân Tiếu tâm thần trông hoảng loạn

Mặt mày xanh lét, thét như điên

Sói lang tru, hú không ngần ngại

Mắt đỏ, nanh dài vẫn tiến lên.

Trương Bằng cách đó cũng không xa

Khuynh Tuyết theo sau rất thật thà

Tỉ mỉ nhìn xem đàn sói lớn

Giáp công quần ẩu một người ta.

Máu tanh nhuốm đỏ cánh rừng đêm

Thi thoảng ánh trăng chiếu một miền

Phản phát nhìn như bên mé biển

Dập dờn sóng máu trải triền miên.

Lão Trương đứng lặng một hồi lâu

Sóng mắt miên man một dải sầu

Chợt thấy tâm tình như nặng trĩu

Nhìn thiếu niên kia lại càng sâu....

"Khuynh Tuyết, chuyện này nói cùng ngươi

Mai này nếu hắn chẳng thành người

Sa vào ma đạo không đường thoát

Ngươi phải thay ta cứu hắn thôi".

Xong lời, lấy một quyển thần thông

Dạy nàng chân ý, đạo trong lòng

Mưu cầu thấu triệt nhân sinh phận

Tất đất, nhành hoa, bụi cát không.

Mới đầu Khuynh Tuyết nghe còn được

Đến đoạn nói nàng ắt sẽ thua

Vân Tiếu trời sinh thiên phú tốt

Lại thêm kỳ ngộ quá dư thừa.

Nàng thấy trong lòng không được ổn

Giận mình xông đến chỗ rừng thưa

Kiếm quang múa loạn trêu đàn sói

Khổ chiến luyện tâm giải hận vừa.

Trong lòng Vân Tiếu có tâm ma

Nhị lão đương nhiên biết quá mà

Nhưng mỗi một người suy một cách

Thu Hà chẳng vội tính sâu xa.

Thú Sơn, tìm đến đương nhiên để

Hắn tại chốn này bộc phát ra

Dù chánh dù tà cần nhất quán

Sau cùng định hướng, đạo và ma.

Vân Tiếu chẳng hay mấy lão này

Trong lòng cất giấu chuyện thật hay

Giờ đây hắn chỉ cầu an ổn

Sớm thoát nơi này, mệt quá thay.

Triền miên chém giết đến bình minh

Cứ ngỡ nắng lên sẽ thái bình

Nhưng có ngờ đâu đêm sói xám

Ngày thì một đám quỷ tinh tinh.

Giết đến rung tay chóng mặt mày

Sang ngày thứ bảy chợt lung lay

Tâm thần sụp đổ, lòng điên loạn

Hận ý dâng lên, sát khí đầy.

Bắt đầu uống máu, lại phanh thây

Cùng với sói lang giống một bầy

Hung tợn điên cuồng như quỷ dữ

Săn lùng giết chóc loạn nơi đây...

Bình Luận (0)
Comment