Bàn ghế đơn sơ, một ấm trà
Nghi ngút hương trầm quen đến lạ
Ngẩn ngơ bỗng ngốc, vốn phòng ta.
Vân Tiếu bình tâm ngồi một látTrong đầu liền nhớ chuyện ngày qua
Thú Sơn hung hiểm, tìm đường sống
Lang Sói vây quanh đuổi chẳng tha.
Một thân thương tích trông tàn tạThủy tận sơn cùng chuyện chẳng xa
Nghĩ đến trong tâm còn sợ hãi
Chỉ là sau đó nhớ không ra.
Cười khổ trong lòng thôi nghĩ ngợiVung mình đẩy cửa bước chân ra
Vẫn là sứ trắng như màu tuyết
Phủ kín mảnh sân mấy lớp hoa.
Thu Hà sư thúc nơi bàn đáBỗng mỉm cười tươi, nhìn liếc qua
Vân Tiếu bỗng đâu lòng dậy sóng
Trong đầu loạn ảnh một nhân ma.
Chém giết phanh thây loài dã thúĂn tươi uống máu thét, gào, la...
Tiếng tru dậy cả khu rừng nọ
Câu thán ngân trầm động huyết hoa.
Trong tâm viễn tưởng kẻ bình hòaNào biết trong lòng có lệ ma
Uất hận xưa nay tồn tại đó
Tùy thời kinh biến, động can qua.
Run rẩy ôm đầu nơi bậc cửaLòng đầy chất vất phải chăng ta
Cùng hung cực ác là thiên tánh
Gặp đúng thời cơ, ắt lộ ra.
Thu Hà chầm chậm uy nghiêm nói:"Uất hận lòng ngươi vốn chẳng phai
Chuyện cũ ghìm sâu nơi đáy dạ
Nào đâu thiên tánh được an bài".
Quá khứ tìm ra lỗi một haiVân gia lắm chuyện rất khôi hài
Ngoại môn đệ tử nhiều bài xích
Sống đến hôm nay thân mấy ai?
Chẳng qua chuyện cũ không buồn nhắcNào phải vô tâm chẳng đoái hoài
Ai thấu thiếu niên nhiều khổ cực
Trong lòng yêu hận dễ gì phai.
" Tu vi đột tiến quá tầm tayTâm cảnh khó theo một đoạn này
Nhiều thứ trong lòng nên gột tẩy
Tâm, thần thống nhất phải làm ngay"
Vân Tiếu đương nhiên rõ chuyện nàyTạ ơn sư thúc, cả người quay
Về phòng ngẫm lại đôi ba chuyện
Nên giữ nên buông ở kiếp này.
Bình tâm suy nghĩ thoáng ba ngàyVân Tiếu hiểu ra lắm chuyện hay
Nhiều thứ trên đời nên nhận lấy
Cố quên đâu hẳn thoát vòng vây.