Ở tại Băng Tông nhớ vẫn thường
Quê cũ muốn về nhưng lại sợ
Gặp người ngẫm cảnh thấy thê lương.
Dù nay vẫn vậy nào đâu muốnCũng phải quay về xoá hận vương
Một chút tâm ma nơi đáy dạ
Nên thôi buông bỏ giữa vô thường.
Trung Lưu trấn ở Ngũ Huyền ChâuCách Nhất Huyền Châu một cái cầu
Tuy nói Băng Tông về đến trấn
Là xa ngàn dặm khó đi mau.
Nhưng nay đã khác xưa nhiều lắmVân Tiếu có người đỡ phía sau
Há sợ đường xa không đến được
Băng hoàng cảnh giới, mấy ngày đâu.
Về Trung Lưu Trấn một chiều mưaKhách sạn tìm quanh một cái vừa
Lặng lẽ nhìn trời như muốn bão
Mây giăng khắp chốn, lá thoi đưa.
Đêm khuya gió vẫn rít từng cơnTí tách mưa rơi, đất bạc sờn
Ảm đạm cảnh trời nơi lữ quán
U buồn kẻ ngắm chợt sầu hơn.
Kể ra lâu chẳng về quê cũCũng thấy nao nao trước cố hương
Không biết người xưa, nay có khác
Bao còn, bao mất, mấy còn vương.
Vướng nặng trong tâm một nỗi buồnBỗng đâu gió lộng, hạt mưa tuôn
Mù trời nước trút trông ồ ạt
Ướt người bên cửa lạnh tầng sương.
Vân Tiếu mặc nhiên không để ýVẫn yên lặng đứng ngắm đêm trường
Màn đêm đen đặc, thêm tầng gió
Lá lượn chập chờn, bay bốn phương.
Lại nhớ thuở xưa còn nhỏ tuổiMột mình trong trấn chẳng người thương
Đánh nhau ngày ấy như cơm bữa
Ai quản đâu mà, nhất sửu vương.
Phụ thân vớ vẩn ở bên đườngCắm bảng mua hoa khắp bốn phương
Khoái hoạt đời này mai chẳng biết
Thế gian tình nghĩa mệt yêu đương.
Mẫu thân hận ý giăng khắp chốnHận kẻ bạc tình số ểnh ương
Khoe mẻ chẳng cần nam tử tốt
Vẫn nuôi hài tử lớn như thường....
Chuyện cũ thôi mà nhớ lại đauTưởng như thuở ấy ở bên cầu
Bị người vây đánh không đồng bạn
Gầy guộc nhưng mà có khóc đâu?
Đứa nhỏ bị vây đánh dập đầuVẫn theo năm tháng hận thù sâu
Nhưng mà khổ cái đâu là địch
Ngoài đổ cho trời, khó trách nhau!