Nắng chiếu qua đây thuận góc nhìn
Phố thị người đông, qua lại lại
Không ai quen biết, chẳng khen khinh.
Thi thoảng ngựa xe xuôi lại ngượcĐông tây nam bắc cũng vui kinh
Chung quanh thong thả mua rồi bán
Bát ngát hương hoa, vẻ thái bình.
Quang cảnh bên đường thật khó tinTrung Lưu Trấn đấy thuở u minh
Giờ đây nô nức người qua lại
Chẳng biết người xưa, mấy sự tình.
Qua quãng đường dài mới ngó ngangVân gia bên đó vẫn huy hoàng
Đại môn lấn lối treo hàng chữ
'Một cái hồng nhan một tấn vàng'.
Cười khổ trong lòng biết nói saoPhụ thân ta vẫn giống hôm nào
Sống đời hoang lạc quên năm tháng
Mua hết trần gian, hết má đào.
Lẻn vào hậu viện muốn nhìn quaNgất ngưởng men say ấy vậy mà
Ngó tới bên này cao giọng quát:
"Hiện thân đi chớ, con trai ta"
Sững sờ Vân Tiếu đứng chôn chânRất rất lâu sau vẫn tần ngần
Chẳng hiểu người kia sao lại biết
Ta về vốn dĩ ẩn tàng thân.
Dù cho máu mủ nhưng mà lạBiết nói câu gì lúc bước ra
Đối mắt nhìn nhau hai phụ tử
Khung trời nắng lộng, bóng lồng hoa.
"Tiên nhân lấy phép để đo lòngTrần thế ngàn vàng chẳng gì không
Cũng chớ ngạc nhiên ta biết chuyện
Đời này vốn dĩ nghĩa tình nông"
Nam tử xem như chuyện quá thườngRót trà gọi lại ngắm hoa vương
Sinh sinh tử tử bao lần biệt
Cũng chẳng dỗi hờn, chẳng mến thương.
"Trong lòng chẳng hiểu cớ sao ôngSống kiếp này đây bạc bẽo lòng
Chẳng lẽ trên đời nhân với nghĩa
Bạc vàng mua được, dễ cân đong?"
Vân Tiếu nhìn sân hoa rụng hếtSau cơn mưa tối sắc thành không
Cành trơ gió lộng hương bay mất
Để lại gì đây, một tấc lòng.
"Đời người ngắn ngủi có gì đâuVui hết hôm nay mai lại sầu
Hà cớ đa tâm mang hận cũ
Lớn cùng năm tháng, ắt thâm sâu"
Đạo bất tương đồng khó nói thayNhưng mà nam tử giữa đời này
Mỗi cây mỗi cột ai mà giống
Hoạ đến chân trời mới rõ mây!
Rời khỏi Vân gia đến Tạng ThônMẫu thân Vân Tiếu vẫn ồn tồn
Nương nơi hẻo lánh mà sinh sống
Bỏ mặc đông vui tránh tiếng ồn.
Nữ nhân mạnh mẽ bao nhiêu nữaCũng có một ngày lệ ứa tuôn
Rộng lớn trần gian ai níu giữ
Cành hoa nhạt sắc, ắt người buông!