Thêu thùa may vá lặng thinh thinh
Tập trung quên cả trời mưa gió
Nào biết đằng xa, có kẻ nhìn...
Thiếu niên nhớ mẹ nhưng mà lạiChẳng dám vào thăm đứng lặng thinh
Lất phất mưa bay chiều ướt lạnh
Bần thần chuyện cũ, ngẫm thân tình.
"Khốn kiếp! Tên này tiểu sắc langTrung niên mỹ phụ cũng mơ màng
Hôm nay nhất quyết, ngươi vong mạng
Đến chốn âm tào chớ thở than!"
Thiếu nữ từ đâu không biết nữaThị phi chẳng rõ lại làm càn
Khư khư định bụng thân trai tráng
Lấp ló, tà tâm, phải diệt ngang!
Vân Tiếu còn chưa rõ chuyện gìHồng y nữ tử, đoản đao phi
Bên này chém tới không dung thứ
Chổ nọ đâm qua muốn cắt đi.
Chỉ thấy nàng này cũng đẹp xinhCao gầy khoẻ khoắn, dáng ưa nhìn
Môi hồng mím chặt, mày như vẽ
Có chút quật cường lại đáng tin.
239.Nhưng mà tính cách dường như trẻ
Quá phận xem chừng sống đã quen
Chẳng để cho ai lời biện bạch
Mắt nhìn liền định kẻ đê hèn.
Cũng may thực lực không hơn kémĐối chiến hồi lâu khó đánh thêm
Bèn nói sơ qua, bèn giải thích
Nàng này mới hiểu, rộ cười lên.
Chiều mưa lất phất, gió trăm miềnHai kẻ chẳng quen đứng lặng yên
Dưới tán cây cao che chút lạnh
Đôi lời chia sẻ, lại hàn huyên.
Mỗi người mỗi cảnh nhưng mà lạiKhó bỏ trong lòng những đảo điên
Khác cái người dư còn kẻ thiếu
Chút tình mẫu tử, quý đương nhiên.
Vân Tiếu nghe nàng nói mấy câuCuối cùng vỡ lẽ chuyện mai sau
Ai đâu sống mãi đâu mà ngại
Quý trọng người đây chớ để sầu.
Ngôi nhà không lớn hàng rào treBước đến, hô to :"Con đã về"
Mỹ phụ lúc này như chết lặng
Hai dòng lệ nóng chảy thành khe.