Cùng với phụ thân Vân Tứ Tiên
Vốn chẳng thương yêu, không sống cạnh
Nên lòng hắn cũng thấy ưu phiền.
Sợ lúc đi xa nhà ốm yếuKhông người chăm sóc vậy thì tiêu
Trong đầu tính toán thuê người đến
Thân mẫu chẳng cho lại mắng nhiều.
Vân Tiếu đành thôi ở mấy ngàySửa sang nhà cửa, chặt rào cây
Xem mua các thứ cho đầy đủ
Sau mới yên lòng rời chốn đây.
Từng chuyện đã qua lưu giữ lạiNhưng không ghi hận, chẳng thù ai
Phiền ưu trút xuống tâm thanh thản
Hận uất xưa thời cũng nhạt phai.
Đến trấn Trung Lưu, về lữ quánBỗng ngang trà quán gặp hồng y
Mấy ngày trước đó từng giao thủ
Rồi lại hàn huyên mấy chuyện kỳ.
Xem ra có chút duyên chi đóBước đến chào rồi gọi một ly
Tiểu nhị vui tươi ra tiếp đón
Trà dân tận miệng lại cười khì.
Tiếu uống một hơi phun sạch điTrà chi đắng đến nát gan tỳ
Nhìn quanh mấy gã quay người lại
Cười đến răng rơi, chẳng mấy khi.
Hồng y tên gọi La Thanh DiệnVốn biết nhưng mà chẳng có khuyên
Cũng thuận người ta cười một mẻ
Thấy lòng thư sướng tận cung tiên.
Thướt tha cô chủ nhìn qua đâyVội đến phân bua lại giải bày
Kể chuyện ngày xưa đâu có vậy
Cũng do tên ấy, mới như này.
Đông thành quán nhỏ của riêng taThơm nứt quanh năm một vị trà
Đã nói bao lần không bán rượu
Vẫn người khách ấy vẫn lân la...
Có lần hắn đến tặng thêm hoaCười bảo thích ta chẳng thích trà
Tiễn khách đuổi người hoa chẳng nhận
Lạnh lùng bảo hắn, chớ mơ xa!
Vẫn người khách ấy vẫn lân laTập uống trà hoa tập uống trà
Thấy hắn, ta liền pha thật đắng
Trà hoa thuốc bắc giống nhau mà!
Năm tháng quẩn quanh một vị tràNgười nam nhân ấy đã đi xa
Trà hoa sớm đã thêm hoa cúc
Trách hắn không về, sao trách ta?
Đông thành trà quán của riêng taKhách nhíu mày than, đắng thật mà!
Ta nhún vai cười rồi bảo họ
Trà danh ba chữ, Quên Người Ta....
Từ đó đến nay trà tất đắngTưởng không ai uống khỏi cần pha
Nào hay nhân thế nhiều người lạ
Thích đắng như vầy, khó trách ta!