Vân Tiếu Tu Tiên

Chương 17 - Tư Truyền

Về đến Băng Tông cũng đến đông

Tuyết rơi trắng xoá tuyết mênh mông

Vừa hay tìm chỗ an tâm cảnh

Xoá hết phiền ưu rũ sạch lòng.

Bế quan thoáng cái đã hai năm

Thạch động mở ra một kẻ nằm

Chẳng biết sợ gì mà trốn tránh

Nhìn qua ngó lại mắt đăm đăm.

Phải mấy hôm sau mới lén ra

Nguyên lai y phục nát rồi mà

Nào đâu dám lại trang viên lấy

Mộng thúc thấy rồi sống sao nha?

Nghĩ bụng đến nhà, tìm lão Trương

Cửa sau khép nép cạnh bên đường

Hô to gọi nhỏ người trong đó

Mượn tạm áo quần, chuyện khẩn trương.

Bỗng đâu xuất hiện một cô nương

Mở cửa xem qua thấy tận tường

Vân Tiếu giờ đây không mảnh vải

Trước nàng ngơ ngẩn, ngẩng trường thương.

Trương Bằng trưởng lão nhướng mày ghim

Y phục ném ra tán thưởng nhìn

Khuynh Tuyết ửng hồng gương mặt đẹp

Vội vàng quay ngoắt đứng lặng thinh.

Vân Tiếu kịp đâu lời cảm tạ

Kiếm quang mấy đạo đã vòng qua

Cổ, vai, bụng, eo dường như rát

Kiếm khí này đây ác liệt mà.

"Dâm tặc bao năm vẫn thối tha

Hôm nay nhất quyết phế ngươi mà."

"Hiểu lầm, sư tỷ nghe ta nói

Nào có tính toan, oan quá nha."

Rừng trúc lao xao hai bóng người

Kiếm quang bay loạn lá cuồng rơi

Băng sư lục phẩm là Vân Tiếu

Khuynh Tuyết hơn hai, bát phẩm rồi.

Hai người đánh đến một ngày đêm

Thắng bại chưa phân vẫn cặp kiềm

Song ảnh lướt qua đâu đó cảnh

Băng phong vũ động lộng triền miên.

Khí kình chấn nát hàng cây đổ

Loạn xạ chim bay, thú nhảy vồ

Sông nước đóng băng, triền núi tuyết

Trời thu thêm lạnh, cảnh thêm thô.

Mộng, Trương nhị lão theo sau ngó

Đánh giá tu vi Tiếu, Tuyết giờ

Tán thưởng không ngừng, so sánh nghĩ:

"Hai tên đệ tử có tiền đồ."

Tuy miệng không bàn chuyện bái sư

Nhưng lòng sớm đã quyết lâu dừ

Xem như truyền dạy sau này nói

Ngày tháng còn dài, đó chuyện dư.

Bên kia sườn núi hai thân ảnh

Chẳng có thời gian toan tính nhiều

Kẻ chiếm thượng phong mong sớm thắng

Người đang thất thế nghĩ so chiêu.

Rừng hoa tàn tạ chiều thu lạnh

Thêm nát tả tơi dưới kiếm phong

Quá nửa mặt trời đà khuất núi

Lại qua ngày nữa, vẫn chưa xong.

Rã rời đôi trẻ chẳng cam lòng

Nhị lão cười tươi, hoá chuyện không

Vui vẻ mang về hai đệ tử

Từ nay chính thức dạy thần thông.

Phụng Vũ Cửu Thiên, Thiên La Quyết

Mê Hồn Dị Ảnh, Thuật Mê Hồn

Đích danh Mộng thị kỳ danh thuật

Khuynh đảo hồng trần, vốn độc môn.

Long Cuồng Dạ Vũ, Băng Long Quyết

Vạn Tuyết Phiêu Nhai, thuật thuấn di

Hai món thần thông, Trương lão giỏi

Chém cùng dị giáo, viết truyền kỳ.

Tiếu, Tuyết hai người còn một năm

Giúp cho nhị lão giải băn khoăn

Bao nhiêu chuyện cũ nên hồi kết

Được mất từ nay rũ sạch lòng.

Bình Luận (0)
Comment