Có chăng sơn cốc lá hoa đầy
Hương thơm ngào ngạt hoà trong gió
Ong bướm nô đùa thỏa sức bay.
Vân Tiếu thường hay đến chốn nàyMắt nhìn tay nắm, một thân cây
Toan tìm mấy quả dâu màu đỏ
Ngày trước ăn vào, đột phá ngay.
Tiếc nỗi đến nay đã mấy nămLá xanh hoa đỏ mấy mươi rằm
Cư nhiên quả ấy không hình bóng
Chẳng hiểu cớ sao lại mất tăm.
Cũng có tìm qua tư liệu đọcSo cành so lá đến hàng trăm
Nhưng không giống một cây chi cả
Nói sợ người ta nghĩ dị tâm.
Khuynh Tuyết mấy nay học thật chămThần thông, thần thuật tiến ầm ầm
Đôi khi cũng lén qua đây ngóng
Xem hắn làm gì chẳng luyện công.
Chỉ thấy như xưa vẫn chốn nàyMột mình hắn đó tựa bên cây
Xem cành nhìn lá rồi than thở
Như mất cái gì, tiếc lắm thay.
Trong veo suối nước xuôi dòng chảyLũ cá bông đùa búng nước bay
Vân Tiếu ngó nghiêng cao giọng nói:
"Ta đâu tăm rửa ngắm chi đây?"
Thoáng hồng trên má rất nhanh quaKhuynh Tuyết mày chau khó chịu mà
Chẳng hiểu cớ gì nhìn thấy hắn
Không kiềm lòng được, giận lòng nha.
Cười xoà, Vân Tiếu đến làm thânNói chuyệm lum la loạn mấy phần
Xém nữa chọc nàng đen cả mặt
Vội vàng khai thật chuyện cây thần.
Khuynh Tuyết không tin nhưng ngẫm nghĩHồi lâu linh lực tụ nơi chân
Vung mình chém xuống thân cây nọ
Gốc rễ đào lên một khoảng sân.
Sững sờ Vân Tiếu đứng trân trânKhí lạnh hít vô thấy nặng dần
Méo mó mặt mày không thể nói
'Nữ nhân' hai chữ thật kinh tâm!