Bỗng một tiếng ầm chấn tả tơi
Chao đảo thân mình nghiêng lại ngả
Lung lay mặt đất tựa ngoài khơi.
Mù trời khói bụi che tầm mắtNhộn nhạo trong người khí huyết sôi
Chăm chú nhìn xem nơi chấn động
Quang hoa kỳ vật sáng ngời ngời.
Một trong như nước nhìn xuyên thấuMột đỏ như than khiến mắt đau
Dài một thước hơn như bảo kiếm
Ghim cùng một chỗ dính vào nhau.
Ngơ ngẩn hai người đứng thật lâuChăm chăm nhìn lại nghĩ trong đầu
Đương nhiên biết được đây thần vật
Nhưng thuộc loại nào, chẳng hiểu sâu.
Khuynh Tuyết bước lên toan ngó xemNào ngờ vật ấy có đâu hiền
Quang hoa nộ phát thương khung chuyển
Lập tức đánh nàng ngã mấy phiên.
Vân Tiếu nom trông liền đỡ lấyKhắc này ôm trọn nàng trong tay
Nào đâu hay biết chưa hồi kết
Đất đá lung lay sụp chốn này.
Vực sâu tăm tối tự do rơiNắm vội cành dâu, sự tại trời
Một lúc lâu sau ầm một tiếng
Bóng đêm bao phủ khắp nơi nơi.
Vân Tiếu đứng lên chẳng nhẹ nhàngMột màn chấn động lộn tim gan
May thay víu được cành dâu nọ
Nên lúc này đây mới bảo toàn.
Chưa kịp mừng lâu lại phát sầuChốn này là chỗ ở đâu đâu
Chung quanh tăm tối như màu mực
Buốt lạnh tủy xương rợn tóc đầu.
Khuynh Tuyết đương thời đứng phía sauĐột nhiên nhích lại nói đôi câu
Hai người nghiêm túc toan tìm kế
Lấy vải nối vào khỏi lạc nhau.
Thời gian cứ thế nhẹ nhàng quaTìm kiếm rất lâu vẫn vậy à
Chẳng một đường nào thông thoáng cả
Chung quanh ngóc ngách loạn như ma.
Hai người càng lúc trông càng vộiCấp bách nao lòng khó nói ra
Cứ mãi thế này đâu thể sống
Sức cùng lực kiệt chuyện không xa.
"Ngươi làm sao vậy có sao khôngMệt quá nghỉ thôi chớ bận lòng"
Vân Tiếu thấy nàng chân lảo đảo
Vội vàng đỡ lấy níu bên hông.
Khuynh Tuyết nén đau cố quật cườngNhưng mà đau đớn tận trong xương
Mặt mày nhợt nhạt làm sao dấu
Run rẩy thân mình rất thảm thương.
Hai người ngồi tạm trên nền đấtLưng tựa vào nhau thấy cũng thường
Nào ai quản chuyện nam cùng nữ
Giờ này tâm cảnh nát như tương.