Mắt có như không chẳng thấy gì
Đen kịt đã đành còn lạnh nữa
Hai người ngồi tựa vẫn đơ đi.
Tâm tình rối rắm làm sao tảNghĩ đến chốn này sẽ hoá ma
Bỗng chốc bi thương tâm muốn loạn
May là bên cạnh có người ta.
Hai trẻ tựa nhau trong buốt giáCùng là nâng đỡ cùng nhìn xa
Dẫu cho chôn xác nơi đây lạ
Cũng chẳng cô đơn chỉ mỗi ta.
Níu chút hơi người giữa tối tămĐem làm động lực sưởi trong lòng
Tránh buông mi mắt nên câu chuyện
Kể lể cuộc đời lắm đục trong.
Khuynh Tuyết trưởng nữ của Khuynh giaCon nhà vương giả nước Thiên La
Bình sanh phải gả làm giao hảo
May nhập Băng Tông mới thoát ra.
Tuy rằng thiên phú do trời địnhNhưng nghị lực này chẳng nói ngoa
Biết mấy khó khăn như chẳng thể
Một thân nhi nữ đều xông qua.
Chỉ là không phục tên Vân TiếuTu luyện mới đây ấy vậy mà
Theo kịp tu vi còn nghạnh đấu
Không phần kém cạnh dẫu qua loa.
Vân Tiếu nghe xong cũng hết hồnTrong lòng khổ sở, bật cười luôn
Nào giờ hắn nghĩ nàng ghim hận
Chuyện lỡ thấy nàng tắm buổi hôm.
Nào đâu biết được là ghanh tịTu luyện nhiều hơn lại kém đi
Sanh chút tâm tư công chú nhỏ
Giận hờn vô cớ, chẳng chi kỳ.
Nghe nàng hừ lạnh hắn liền imTrầm giọng, ho han kể sự tình
Chuyện cũ không vui nhiều khó đếm
Một hồi nói hết đủ linh tinh.
Lại thêm lần nữa nhắc cây dâuBa quả đỏ tươi ăn lúc đầu
Thân thể tức thì nhiều cải biến
Tu vi từ đó cũng tăng mau.
Hai người nói chuyện, nói thật lâuCố giữ tâm tư chẳng vướng sầu
Nhưng tại chốn này hàn khí đó
Từng luồng thẩm thấu, lạnh thành đau.
Đoạn cuối cư nhiên đầu choáng vángSức cùng lực kiệt khẽ nhìn nhau
Nào nghĩ một ngày chôn một chỗ
Cùng người trông ghét, hoá nương dâu!