134.Biệt viện không tên, vắng bóng người
Mấy cây sứ trắng lá hoa rơi
Xếp hàng ngay ngắn nơi đầu ngõ
Cao cũng gần trăm, nhánh chọc trời.
Hoa sứ gió lùa tựa tuyết rơiVòm sân trắng xoá, nắng xuân phơi
Hương hoa thoang thoảng chen đầu mũi
Mấy lọng tâm tình thấy nhẹ vơi...
Vân Tiếu ngu ngơ nhìn khắp chốnNgoài hoa trắng xoá chẳng gì hơn
Lâu sau mới thấy nàng kia tới
Đẹp đến hoa ghen, liễu cũng hờn.
Nắng sớm vài tia xuyên tịch mịchThiếu niên lễ nghĩa thế mà quên
Say nhìn dung mạo kiêu sa ấy
Thấy cả thân mình căng cứng lên.
Thiên kiều bá mị quỷ khiêu tâmDưới gốc mẫu đơn chết chẳng lầm
Chính nói như này đâu nói bậy
Một lần chạm đến nguyện tan thân!
Thu Hà ngọc thủ nhẹ nhàng đưaĐánh Tiếu khác chi cục thịt thừa
Bay vút ra xa va dính vách
Tâm tình mới bớt chút say sưa.
Mộng gia Mị Thuật danh xưng nhấtMị nhãn thôi mà Tiếu đã thua
Chật vật đứng lên chưa kịp nói
Bên kia cười mị hết phân bua.
Tâm rối như ma a á ớNgười đầy thương tích vẫn lơ ngơ
Trắng đen phải trái đâu còn biết
Sắc dục đầy lòng chẳng cách bơ.
Ba tháng trôi qua tâm mới tĩnhPhần nào giữ được chút thanh bình
Hỏi ra mới biết là Trương lão
Đem hắn hơn thua một chuyện tình.
Trong lòng khóc thét biết than aiOan ức ghê luôn, hận thật dài
Nhưng nghĩ ân tình nên chẳng trách
Xem như tu luyện cho ngày mai!
Nào hay vạn sự khởi đầu nanMới chỉ ban sơ rất dễ dàng
Càng đến phía sau càng đáng sợ
Ngàn năm nhớ lại mộng chưa tan...
Ai nghĩ tu tâm là đạo mộĐêm ngày ngắm nghía cốt lâu khô
Mèo kêu quỷ rú nơi rừng thẳm
Trắng mắt mà trông một nắm mồ!
Oán khí đầy trời áo trắng bayThiếu niên run rẩy tại nơi này
Nương ai một cánh tay gầy guộc
Hồng phấn khô lâu, chút nhớt nhầy.
Thu Hà cười mỉm ở nơi xaCùng với lão Trương ngắm nguyệt tà
Thi thoảng nhìn về nơi Tiếu đứng
Trong lòng khen ngợi 'chẳng tồi nha'
Riêng Tiếu thời run bởi sợ maTuy không đến nỗi nổi da gà
Vẻ ngoài đạm mạc ai mà biết
Mấy đoạn cong chân muốn chạy ra.
Chỉ là mị thuật thua còn đượcNay cả oan hồn cũng doạ cho
Mặt mũi còn đâu mà sống nữa
Đành là cắn lưỡi đứng co ro.
Thấm thoát trôi qua đã nửa nămTâm cảnh thời tăng đến mấy phần
Chỉ tiếc tu vi không tiến triển
Vẫn băng sư cảnh đệ tam tầng.
Khuynh Tuyết thời nay đã khác xưaBăng sư lục phẩm đủ truyền thừa
Lão Trương dày sức đương nhiên thế
Nào giống Tiếu đâu, học từa lưa.
Trong khi hắn nghĩ nàng sao kệNằm ngửa rung đùi vui hát ca
Bỗng tiếng Thu Hà xa vọng tới
"Hôm sau hai đứa luận bàn nha"