Hẹn ước bốn năm
Mắng thì mắng đó, thương càng thươngMột cái tơ vương vướng vạn trường
Khổ lụy trong lòng đâu thể quản
Nhưng mà đau nữa cũng không buông!
Nữ tử ngàn năm thương một kẻBạc đầu chẳng trách mối tình vương
Dù cho vụn vỡ bao lần nữa
Miễn lại thấy người, thương vẫn thương!
Tránh đi ánh mắt thâm tình ấyTrương lão nhìn về một chốn đây
Tuyết địa, băng thiên, kình phong loạn
Đao quang, kiếm ảnh rợp trời mây.
Nam thanh nữ tú tung mình nhảyQuyền cước va nhau, chấn nát cây
Trăng sáng soi lên thềm cỏ dại
Bóng người ẩn hiện chẳng nương tay.
Chỉ là sở học chưa thông tuệLực đạo thời dư lại đánh bừa
Phí sức hao công trông thật đẹp
Sát thương chẳng có, múa từa lưa.
Sương lãnh hoá mưa rơi lả tảĐầy trời tuyết vụ buốt tê lòng
Tiếu nào có biết người xa ngó
Bình phẩm nơi này đánh bậy không.
Khuynh Tuyết luôn luôn chiếm thượng phongNhưng nàng muốn thắng, cũng đừng hòng
Trừ phi liều chết cùng thương tổn
Kẻ bại người vong, thiệt mới xong.
Thu Hà cùng hướng xa nhìn lạiKhẽ mím môi cười nhớ chuyện xưa
Huynh muội năm nao vui quấn quýt
Sáng ra luyện võ, tối dầm mưa!
Nay kẻ biệt tăm không dấu tíchNgười thời đã mất, cỏ trăm mùa
Đến đi loạn lạc còn ai nữa
Nghĩ đến sầu dâng, khó đuổi xua.
"Lão Trương cùng ta cược xem saoÔng thắng tuỳ ông muốn thế nào
Ngược lại theo ta về Mộng thị
Thành thân ẩn dật, sống tiêu dao"
"Chuyện cũ năm xưa phải có ngườiMột buông một giữ, để lòng nguôi
Bằng không một kiếp yêu cùng hận
Âm giới gặp nhau quá nực cười"
Trương Bằng hiểu ý nàng đang nóiTiếu, Tuyết trong hai, chọn một người
Hẹn ước bốn năm liền quyết đấu
Thắng thua phân định, chẳng thay lời.
Tiếu, Tuyết hai người chẳng biết chiBị đem ra cược rất thần kỳ
Còn loay hoay đánh không phòng bị
Bị túm bờ vai kéo trượt đi.
Trăng tà soi sáng cánh rừng thưaNữ tử như tiên áo tím vừa
Ngó kẻ trong tay cười tủm tỉm
Mặc người la ó, chẳng phân bua.