Nữ tử phong tình ướm nhẹ môi
Cùng với lão Trương cùng vọng nguyệt
Ngượng ngùng đôi chút với chơi vơi...
"Thu Hà, chuyện cũ đã qua rồiCố chấp làm chi, để nước trôi
Năm tháng phôi pha, tình cũng đoạn
Nàng còn như vậy, khổ thân thôi!"
"Chàng nói một câu tình muốn đoạnNgàn năm ta đợi, để ai đền?
Sinh thời, trần thế không phu phụ
Hậu kiếp chắc gì được ở bên?"
Năm đó, Băng Tông có bảy ngườiTài danh bậc nhất Thất Huyền Châu
Thu Hà, Mạn Nguyệt và Trương lão
Ba kẻ xem như xếp hạng đầu.
Cũng là năm đó, Tam Huyền ChâuDị giáo nổi lên máu nhuộm màu
Mấy đại tông môn liền nghị sự
Phái ra cao thủ chiếm công đầu.
Xuất đạo ba người hỗ trợ nhauXông pha trận địa Tam Huyền Châu
Chứng danh kiệt ngạo, quần hùng hãi
Tứ đại tông môn cũng phát sầu.
Chỉ là tuổi trẻ còn nông cạnNào biết hạ lưu giữa thế gian
Trương lão chẳng may trúng độc tán
Phải nhờ Mạn Nguyệt mới bình an...
110.Nợ nàng trong trắng còn chưa nói
Sau đó, nguy nan lại nợ nàng
Mạn Nguyệt sinh thời không hối hận
Lão đây há loại phụ tình lang?
Trương Bằng lúc ấy tựa người điênĐuổi giết tà ma khắp mọi miền
Bao kẻ nói rằng lão đã chết
Trăm năm chẳng hiện một lần tên.
Thu Hà cùng lão vốn tâm đầuLần ấy lâm nguy lại đến sau
Hận ở trong lòng không thể nói
Nhưng giờ tìm kiếm, biết tìm đâu?
Nàng ở Băng Tông tự đóng băngBảy trăm năm chẳn đợi cho bằng
Lão không về lại thề không giải
Giữ mãi dung nhan đến vạn năm.
Ngày lão quay về giải ấn băngLòng nàng vui sướng chẳng chi bằng
Nhưng rồi lão lại như lần trước
Chẳng chịu gặp nàng, trốn biệt tăm.
...
Khổ sở trong lòng biết nói saoChuyện xưa nhắc lại, lại như nào?
Hai người thiếu nữ đều vì lão
Một mất, một đau đến thét gào...
Tình xưa khó phụ người nay đauChẳng lẽ lão đây lại chẳng sầu
Nhưng biết làm sao cho vẹn cả
Nghĩ thôi lão lại thấy đau đầu.
Trăng đêm soi sáng cả rừng hoaCảnh sắc đêm nay rất đẹp mà
Tiếc nỗi lòng người sao nặng trĩu
Trăng hoa ai ngắm, mặc trăng hoa.
Trương Bằng áy náy lại im hơiChỉ lặng nhìn nàng, chỉ lặng thôi
Như muốn khắc sâu dung mạo ấy
Như là hậu kiếp sợ quên người.
Thu Hà cười gượng thêm phần giậnChỉ biết trách mình ngốc quá thôi
Người mến thương nàng nhiều vạn vạn
Vậy mà yêu thích một tên tồi!