Tuyết trắng quanh năm ngỡ buốt lòng
Đâu kẻ nào hay trên núi ấy
Sơn phong hoa nở, cỏ ra bông.
Vân Tiếu ở đây đã bốn nămCòn chưa dạo hết được ba phần
Nom trông rừng núi muôn trùng điệp
Nhỏ bé riêng mình một tấm thân!
Nội môn đệ tử thích tu hànhTrong chốn thâm u lại vắng tanh
Cùng với yêu ma tranh sự sống
Mượn điều sinh tử để thành danh.
Riêng hắn không ưa nơi tối, lãnhVẫn là tìm chỗ thật trong lành
Làm đôi ba việc quanh rồi quẩn
Tu luyện tự tâm, chẳng khổ hành.
Khuynh Tuyết mấy nay chẳng thuận lòngSuy đi nghĩ lại chuyện không không
Trong đầu nhớ đến tên dâm tặc
Chẳng biết tu gì, liệu đã xong?
Dạ y đêm tối nàng tìm đếnXem mãi nhưng mà chẳng thấy tu
Hắn biếng, lười, thêm cả bẩn
Nằm dài bên suối ngắm sương mù.
Khuynh Tuyết xem xong liền tức giậnBa lần bảy lượt đến rồi đi
Ngày qua hắn vẫn ngồi bên suối
Nhàn hạ vô cùng, chẳng việc chi.
Nàng khi năm tuổi hơn ngàn kẻSở học kinh người, ai dám chê
Mười bốn mười năm nhan sắc ấy
Dù không kinh diễm cũng danh khuê.
Chẳng hiểu làm sao cái kẻ nàyMới tu luyện chỉ bốn năm nay
Cùng nàng đo đếm không phần kém
Lại chẳng khổ tu, lại giỏi vầy?
Nghĩ đoạn bất công càng nỗi giậnDạ hành tập kích tại nơi đây
Nước trong suối trắng băng phong tận
Cây cối tiêu điều kiếm ảnh bay...
Vân Tiếu ngẩn ngơ chẳng rõ gìĐang nằm bỗng bị chém sượt mi
Kiếm quang lạnh buốt vô tình đến
Lớp lớp trùng trùng quấn tứ chi.
May là hắn cũng mang thần khíTrường kiếm đoản đao đối tức thì
Tuy ở hạ phong nhưng chẳng loạn
Càng đánh càng hăng, thắng có khi...
Đương khi đắc ý bỗng kiếm kiaLạnh lẽo chém ra chắn lối về
Hắn xám mặt mày, giờ mới biết
Nàng là Khuynh Tuyết, nghĩ buồn ghê!
Ba lần bảy bận nàng tìm hắnLấy kiếm tâm tình thật thuận tay
Khổ hắn tu vi còn kém cõi
Nuốt cơn giận xuống, khổ thân gầy.
Sương phong hoá nước mưa tầm tãTrăng lộng gió ngàn buốt chốn đây
Gà chó chẳng yên gào rú loạn
Hai người vẫn đánh đến cuồng quay.
Trương Bằng thêm một vài ba lãoĐứng ở chân trời khen rất hay
Bỗng một tiếng hừ như ủy khuất
Nàng kia sao lại đến nơi này?
Cẩm y bó sát những đường congƯớt át bờ môi đượm sắc hồng
Cao ngất gò bồng vươn ngạo nghễ
Chân dài trắng noãn, đốt thiêu lòng.
Yêu mị nhưng mà xinh quá thểTrầm luân dù biết, mấy ai "không!"
Chỉ duy chúng lão trong lòng sợ
Cười nói đôi câu, chạy sạch bong....
Trương Bằng nhanh nhất nhưng mà lạiBị nắm quay về, đứng lặng câm
Nữ tử kiêu sa nhìn lão nói
"Trốn ta, tính đã một ngàn năm?"