Không còn lối thoát, hết đường lui
Vân Tiếu liều thân bước dật lùi
Thần vật nhấc lên, toàn lực chém
Cắt lìa một đoạn quỷ cười vui.
Xương khô cốt trắng như gang thépCũng phải chùng chân, đất đá vùi
Uy lực vật này không thể tưởng
Chỉ là đương sáng chợt đen thui.
Vân Tiếu thất kinh đúng một hồiNhưng ngay sau đó tập trung thôi
Từng lời Mộng thúc thường răng dạy
Ứng dụng vào đây vốn chẳng tồi.
Khổ cái toàn thân suy nhược sẵnLực bất tòng tâm khó vãn hồi
Da tróc thịt bong răng nghiến chặt
Đầy mình máu đỏ trộn mồ hôi.
Quỷ khóc mà nghe như đắc ýU quang như sóng dợn tùy khi
Thình lình ẩn hiện đông, tây kích
Ác liệt vô cùng chẳng sợ chi.
Nhưng chẳng lâu sau máu chảy dàiTrên tay, thần vật lại dương oai
Lam quang, huyết sắc bừng lên sáng
Như ánh mặt trời buổi sớm mai.
Từng tia ánh sáng đuổi tà maXé rách màn đêm rất mượt mà
Tiểu quỷ yêu linh liền khiếp vía
Ba chân bốn cẳng vội chuồn xa.
Thêm nữa, dường như cái vật nàyUống vào máu huyết liền hăng say
Quang mang đại thịnh trông mà sợ
Xanh, đỏ hai màu lộng chốn đây.
Phản phất nứt ra thêm sáng chóiChia đôi thần vật thành hai cây
Một trong như nước lam quang thịnh
Một đỏ như than cháy rực này.
Vân Tiếu còn đây chút sức tànLại hao máu huyết khổ lòng than
Muốn làm nam tử che sư tỷ
Muộn đoạn đường thôi cũng khó ngàn.
Khuynh Tuyết nhận ra hắn lực cùngVội vàng đỡ lấy, nắm tay chung
Nhưng mà thần vật không thèm quản
Chút huyết nhục này chẳng đủ cung.
Cười khổ, hai người khẽ liếc nhauChạm vào ánh mắt lắm tình sầu
Thoáng cười một nụ không hàm xúc
"Ta với ngươi đi... đến kiếp sau?"