Ngó trước nhìn sau đã bạc đầu
Sinh tử tại thiên không thể đấu
Phàm nhân cũng tốt có sao đâu.
Nhàn hạ trăm năm nơi phố thịLuân hồi xoá hết mọi thương đau
Hồng trần đi dạo, vui là chính
Cuộc sống đua tranh, cảnh nước màu...
Vân Tiếu nằm yên không nhúc nhíchTay buông lỏng để, tay kê đầu
Nghiêng nhìn tán lá ngoài song cửa
Hồn phách trôi vào tận chốn đâu.
Thoát chết lần này ngẫm lại hayTrong lòng thông suốt thế gian này
Nên buông nên giữ không nên cố
Chuyện của hôm nay, chớ khất ngày.
Thoải mái tâm tư vui vẽ mặtGồng mình, Vân Tiếu đứng lên ngay
Toan tìm Mộng thúc dò la thử
Khuynh Tuyết nàng ta cũng khổ đây!
Mở cửa nhìn ra hoa sứ trắngVẫn như thường lệ nhẹ nhàng bay
Mùi hương phiêu hốt như dòng chảy
Hoa tựa tuyết rơi, trắng chốn này.
Ba người thân thuộc đang ngồi đâyTrường kiếm, hai thanh khẽ múa may
Huyết sắc, lam quang bay loạn xạ
Đầy trời hư ảnh cuộn vào mây.
Thấy hắn bước ra liền đứng cảMộng, Trương, nhị lão chẳng người xa
Hỏi han thân thiết, cười rôm rả
Khuynh Tuyết bây giờ cũng bước qua.
350.Vân Tiếu ngẩn ngơ chuyển mắt nhìn
Bỗng hoà cùng nhịp, nắng lung linh
Trong lòng ấm áp chưa từng có
Cái cảnh gì đây, hắn giật mình.
Có phải từ lâu từng mộng tưởngSân vườn nho nhỏ, có gia đình
Quây quần quấn quýt qua ngày tháng
Vui vẻ mưu sinh, hưởng thái bình.