Còn sống thời ta mãi để đầu
Ân nghĩa tầng tầng không phai dấu
Tình thâm lớp lớp mãi hằn sâu.
Vân Tiếu xua đi lòng cảm độngVui cười khoả lấp chuyện trong tâm
Chuyển lời hỏi đến hai thần vật
Đã đúc thêm chuôi, đẹp quá tầm!
Nhị lão từng nghe Khuynh Tuyết kểVật này hấp huyết quá là ghê
Liền đem nghiệm chứng nhưng mà lại
Chẳng thấy việc gì đáng trách chê.
Trời đất thai ra băng, hoả kiếmTương sinh tương khắc đứng liền kề
Cho dù hình dạng chưa vừa mắt
Uy lực bậc này, ai dám chê!
Nhị lão xem chừng không nỡ vứtMột hai quyết đoán lại đem về
Dũa mài cắt tỉa nhiều công sức
Thần kiếm thành hình vạn chúng mê!
Mạc Hoa hoả khí nhìn lăng lệThu Thủy băng hàn lạnh tái tê
Hai kiếm hai tên phân biệt rõ
Nhưng nhìn khá giống kiếm phu thê...
Khổ cái Băng Tông không luyện hoảXem như hoả kiếm phế luôn mà
Ngoài hơn sắt thép phần bền bỉ
Có khác gì đâu thứ đại trà...
Vân Tiếu nghe qua hai lão nóiĐương nhiên hiểu ý chẳng thêm lời
Bản thân kỳ ngộ hơi nhiều quá
Nay nhượng kiếm băng cho Tuyết thôi.
Nhưng vẫn cầm lên vùng vẫy múaBăng phong vạn lý bắn từa lưa
Thu Hà sư thúc mày chau lại
Một chưởng đánh ra, buộc hắn chừa!
Ba kẻ hả hê cười biết mấyNgày hè nắng rạng cả tầng mây
Nom trông khung cảnh ai mà biết
Bốn kẻ này đây ân oán đầy!