Mấy kẻ ngồi không chướng mắt rồi
Không phục trong lòng nên thét loạn
Một hai thách đấu chẳng hề nguôi.
Tông quy ghi rõ, đã xong rồiĐâu phải chiến thêm để mệt hơi
Mặc kẻ khinh chê nngười miệt thị
Tiếu thời nhàn nhã xem tuồng thôi.
Nào biết trên đài nhiều kẻ bạiQuay nhìn hướng hắn mắng cho vui
Bao nhiêu phiền muộn như tìm được
Một cái hình nhân để dập vui...
Khuynh Tuyết nhìn sang mặt cũng xanhLắm điều nhiều kẻ chẳng an lành
Nói nàng thua một tên vô lại
Hai chữ truyền kỳ chỉ giả danh.
Trên đời, một nhịn chính điều lànhNhưng thiếu niên mà, máu cũng tanh
Ngơ một vài lần xem cũng được
Đây như nước lũ quấn chân thành.
Khuynh Tuyết giận lòng lên thách thứcĐài cao kiếm tuốt dáng hùng anh
Kiêu sa nữ tử dung nhan lạnh
Quát tháo quần hùng mặt tái xanh.
Ngoại môn đệ tử mấy tên ranhĐem Tiếu làm bia đặng bón hành
Lại nói tên kia rùa rụt cổ
Há gì ép họ phải phải phân tranh?
Trăm vạn đường tên cùng một đíchDù cho Tiếu trốn cũng tan tành
Cực lòng từng bước nhìn thiên hạ
Chuyện đã vậy rồi... máu cũng tanh!
Đài cao gió lạnh nhìn Khuynh Tuyết"Sư tỷ mời đi, cứ để ta
Từng kẻ lên đây, ta tiếp cả
Chỉ là quyền cước vô tình nha!"
Chúng lão nhìn qua chỗ lão BằngXem nên dừng lại được hay chăng
Kẻ kia mới có ba năm luyện
Căn cốt chưa thành lại hoá băng.
Trương Bằng trưởng lão cười không nóiCứ thế nhìn thôi, chẳng một lời
Khuynh Tuyết trong lòng toan cũng vội
Trên đài Tiếu đứng nhếch môi "mời!"
Một quyền một cước thêm thêm trậnMột kiếm một đao tiếp tiếp người
Náo động khung trời băng bạo tạc
Lòng người run rẩy tuyết đầy vơi.
Mười tám trận qua còn đứng vữngThịt bong da tróc đánh càng xung
Quần hùng kinh hãi, hô tên hắn
Vân Tiếu đây sao, một kẻ khùng!
Mấy kẻ ban đầu toan tính kếBây giờ đứng ngó lại im re
Nào còn ai nữa đâu mà đánh
Có thắng sau này cũng phải e!
Khuynh Tuyết nhìn sang cũng rụt rèChẳng ngờ hắn lại có phần che
Tu vi chắc chắn còn hơn thế
Thật sự giao tranh, thắng khó bề.