Sau giờ tự học tối, như thường lệ, Trần Tịch là người cuối cùng rời đi nên phụ trách khóa cửa lớp. Tuyết đêm rơi dày hơn, gió lạnh luồn vào phổi, hơi lạnh táp vào mặt khiến người ta run cầm cập.
Kính mắt phủ một lớp sương trắng, tầm nhìn của Trần Tịch trở nên mờ ảo, méo mó. Cô bước khập khiễng trên tuyết, không lau kính, cứ thế khó khăn tiến lên trong đêm mịt mù.
Đến dưới tòa ký túc xá, cô bất ngờ va vào một bóng người cao lớn, suýt ngã. Người đối diện vươn tay nắm cánh tay cô, vững vàng đỡ lấy.
Lâm Kinh Dã ngạc nhiên hỏi: “Trần Tịch à?”
Trần Tịch ngẩn người, không thấy rõ mặt người trước mặt, nhưng khi nghe giọng cậu quen thuộc, cả người như bị điện giật. Cô “ừ” một tiếng, vội giật tay ra khỏi tay cậu.
“Cậu gọi Văn Linh giúp tôi được không? Tôi tìm cô ấy có việc.”
“Cậu tự gọi đi.”
Trần Tịch kìm giọng mũi, cúi đầu bước vội.
“Tôi không vào được.”
Lâm Kinh Dã bước vài bước đến trước mặt, chặn chặt đường cô: “Giúp một chút đi.”
“Tôi không giúp được.”
Thấy câu không chịu nhường, Trần Tịch đẩy cậu ra, mắt không liếc ngang, tiếp tục đi. Chưa đi được vài bước, cô nghe phía sau vang lên giọng nữ sinh lo lắng hỏi.
“Bạn ơi? Bạn không sao chứ? Bạn ơi?”
Trần Tịch quay phắt lại, thấy Lâm Kinh Dã nhíu chặt mày, một tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn, hơi cúi người.
“Lâm Kinh Dã!”
Đầu óc Trần Tịch ù đi, vội chạy tới, giọng run rẩy, gần như mang theo tiếng khóc hỏi: “Mang thuốc theo không?”
Lâm Kinh Dã cắn môi khô trắng, khó nhọc gật đầu.
Trần Tịch vội lục túi áo đồng phục của cậu, tay run lấy lọ thuốc, mở nắp, nhanh chóng đổ hai viên vào lòng bàn tay cậu, nhìn cậu chậm rãi đưa tay bỏ thuốc vào miệng.
Cô khẽ hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Lâm Kinh Dã gật đầu.
“Tôi đi gọi Văn Linh cho cậu, đừng gấp.”
“Xin lỗi.”
Trần Tịch kìm nước mắt, cố nén nghẹn ngào, nhưng khi quay đi, nước mắt vẫn rơi.
Buổi tối, sau khi ký túc xá tắt đèn, Trần Tịch đã lên giường sớm. Cao Sa và Doãn Giai San vẫn rửa ráy và thu dọn đồ đạc, mãi đến khi cô quản lý đến kiểm tra mới lục tục lên giường.
Doãn Giai San bất ngờ nói: “Nghe nói tối nay Lâm Kinh Dã đến ký túc xá mình tìm Văn Linh, đứng dưới lầu chờ trong giá lạnh, gọi cô ấy mấy lần mà cô ấy không xuống.”
“Tớ không hiểu lắm, rốt cuộc Văn Linh và Lâm Kinh Dã là quan hệ gì?”
Cao Sa thắc mắc: “Chẳng phải hai người họ là thanh mai trúc mã sao? Nhưng sao Văn Linh lại lạnh nhạt với Lâm Kinh Dã thế? Lớp mình trêu cô ấy, cô ấy cũng chẳng thèm đáp.”
Doãn Giai San nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Hoa khôi mà, phải tỏ ra kiêu kỳ chút chứ.”
“À đúng rồi, vừa nãy lúc tớ giặt đồ ở phòng nước, nghe một người ở phòng khác nói…”
Doãn Giai San nói được nửa câu thì dừng, cả phòng lập tức im lặng, không một tiếng động.
Cao Sa nói: “Chắc cậu ta ngủ rồi, cậu nói đi.”
Doãn Giai San nói nốt: “Tớ nghe nói vừa nãy Lâm Kinh Dã nhờ cậu ta gọi Văn Linh ở dưới lầu, cậu ta không chịu.”
“Sao cậu ta không chịu?”
Cao Sa hỏi: “Chẳng lẽ cậu ta thích Lâm Kinh Dã à?”
Doãn Giai San nhếch môi cười, như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm: “Không đâu, cậu ta không đến mức thiếu nhận thức bản thân mình thế. Lâm Kinh Dã đâu có mù, làm sao để ý cậu ta được?”
“Thế sao lại như vậy?”
“Ghen tị với Văn Linh chứ sao, hôm nay tiết Sinh học, chẳng phải Văn Linh át vía cậu ta à? Loại người này đúng là ích kỷ.”
“Cậu ta không ích kỷ thì làm sao hại chết em trai mình được?”
“Chuyện em trai cậu ta, cụ thể là thế nào?”
“Em họ cậu ta kể, cậu ta cho em trai ăn, cố ý làm em ấy bị sặc chết. Mỗi dịp lễ tết cả nhà đi đốt giấy cho em trai, lần nào mặt cậu ta cũng lạnh tanh, không rơi nổi một giọt nước mắt.”
“Trời ơi… sao lại có loại người như thế, ích kỷ còn xấu xa, kinh tởm quá.”
Trần Tịch mở mắt nhìn chằm chằm bức tường bên giường, không phát ra một tiếng.
Trong đầu cô bất chợt hiện lên một hình ảnh, ngày sinh nhật của An An, trong nghĩa trang mưa phùn lất phất, khi cô rời đi vứt rác, chàng trai đứng trước mộ An An, cụp mắt cười dịu dàng, nói với An An hai câu. Cậu nói:
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Còn nữa, chị gái rất yêu em.”
Nước mắt Trần Tịch lặng lẽ trào ra, lăn xuống khóe mắt, chảy vào tai, vừa mát vừa ngứa. Cô khóc đến run người, cố kìm tiếng nức nở trong cổ họng, không muốn bất kỳ ai trong số họ nghe thấy.
Không ai chịu nghe cô giải thích.
Tất cả đều ghét cô.
Chỉ có cậu là khác.
Chỉ có cậu luôn tốt với cô.
Chỉ có cậu nói với cô, cô không sai, dù có nhiều người không thích cô, cô vẫn không sai.
Chỉ có cậu.
Nhưng thế thì đã sao?
Cậu không thích cô, cũng không thể thích cô.
Cô tưởng mình đã nắm chặt được một người có thể thắp sáng cả cuộc đời mình, cuối cùng, thứ nắm trong tay chỉ là hư không.
Thật ra, cô thà rằng cậu cũng giống như những người khác.
Nếu thế, tim cô chắc chắn sẽ không đau như vậy.