Muốn cãi nhau với Thẩm Khác ghê.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Tin tức quá bất ngờ, Đường Vãn Vãn như nghe thấy sét đánh ngang lại.
Chu Châu kết hôn chớp nhoáng với đối tượng xem mắt số 1 rồi!
Nhưng nhớ có lần Chu Châu đã từng bói ra Cao Bằng Phi sẽ chủ động tới tìm cô ấy.
Đường Vãn Vãn gửi tin nhắn cho cô ấy: [Mày biết xem bói thật đấy.]
Chu Châu: [Mày không giận nữa à?]
Đường Vãn Vãn: [Còn xiu xíu.]
Chu Châu: [Được rồi được rồi, đợi bọn tao đi tuần trăng mật xong về sẽ mời mày ăn cơm, bữa đắt nhất luôn.]
Đường Vãn Vãn: [Tuần trăng mật á?]
Chu Châu gọi điện thoại tới: “Khoảng thời gian trước anh ấy bị thương lúc chấp hành nhiệm vụ, hôm qua nhiệm vụ vừa kết thúc, hôm nay bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng thương, kỳ nghỉ không dài. Không phải là kỳ tuần trăng mật thật đâu. Cuối năm cử hành hôn lễ sẽ xin nghỉ đủ các phép, tới lúc đó lại đi trăng mật lần nữa. Vãn Vãn, cuối năm mày cũng kết hôn nhỉ. Chúng ta cùng tổ chức lễ cưới, cùng mặc váy cưới đi.”
Lượng tin tức quá nhiều, Đường Vãn Vãn ngơ ra tại chỗ: “Bị thương mà vẫn còn tuần trăng mật được á?”
“Được chứ.” Chu Châu đẩy cửa ban công ra, đè tay lên mic điện thoại nhỏ giọng nói: “Tao kể mày nghe, ổng súc vật vãi.”
Đường Vãn Vãn: “?”
“Lần trước mày sang nhà tao, không phải tao có bói hay sao, bói ra là ảnh sẽ chủ động tới tìm tao, kết quả đúng thật.” Chu Châu bắt đầu kể lại quá trình hay người quen nhau: “Khoảng thời gian trước, ổng bị thương lúc làm nhiệm vụ, lúc đó tao vừa hay tan làm, ổng đi thẳng vào bảo tao lấy băng cầm máu với cồn. Tuy tao là bác sĩ thú ý nhưng tao vẫn biết kiến thức cấp cứu khẩn cấp của con người, nên tao giúp ổng…”
“Ồ, tao hiểu rồi.” Đường Vãn Vãn nói: “Vì mày là bác sĩ thú y, nhưng mày lại chữa thương cho ông ấy nên mày mới nói ổng súc vật.”
“Đúng nhưng cũng không đúng.” Chu Châu cười hihi mấy tiếng nói: “Tao nói mày nghe ổng bị thương ở đâu.”
Đường Vãn Vãn: “Ở đâu?”
Chu Châu: “Đùi đấy.”
Tuy không cảm thấy hai cái này có liên quan gì tới nhau, nhưng trực giác của cô cảm thấy, Chu Châu chơi trò người lớn rồi.
Không muốn nghe trò thực chiến đó đâu.
Đường Vãn Vãn tâm lặng như nước, định cúp điện thoại: “Chúc chúng mày trăm năm hạnh phúc.”
“Đợi đã.” Chu Châu vội vàng dặn dò: “Vãn Vãn, trước khi kết hôn, mày cũng thử thử trúc mã của mày coi.”
“Thử cái gì?”
“Thử xem anh ta có khiến mày vui như động vật không?”
“…”
Đường Vãn Vãn cầm điện thoại suy nghĩ, thang máy chạy tới tầng sáu, vừa nhìn đã thấy Thẩm Khác đứng dựa vào cửa nhà cô.
Đột nhiên nhớ tới tối qua hai người đã làm gì trên tấm ván cửa này, trong lòng Đường Vãn Vãn hoảng hốt, theo bản năng định chuồn.
“Đường Vãn Vãn.” Thẩm Khác cất điện thoại đi, bước nhanh tới, vươn tay kéo cô từ trong thang máy ra ấn lên tường.
Khoảng cách quá gần, sợ lây cảm cho cô, Thẩm Khác lôi từ trong túi quần ra một cái khẩu trang đeo lên.
Đường Vãn Vãn khó hiểu: “Miệng anh bị tôi cắn nát à?”
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn: “Chớ sao anh lại đeo khẩu trang.”
Mắt Thẩm Khác cong cong: “Anh bị cảm rồi.”
“Do tôi hôn anh à?” Đường Vãn Vãn nhíu mày: “Nhưng tôi có cảm đâu, sao lại lâu cho anh? Anh đừng ăn vạ tôi đấy.”
Thẩm Khác: “…”
Nhưng cô không bị lây cảm, trong lòng anh cũng an tâm.
Thẩm Khác thở dài một hơi, vươn tay xoa xoa đầu cô.
Động tác xoa này khiến Đường Vãn Vãn nhớ tới nụ hôn hỗn loạn tới qua, anh cũng xoa thế này, hơi thoải mái, lại có chút k*ch th*ch.
Khuôn mặt cô nóng bừng, tim cũng đập thình thịch thình thạch.
Đường Vãn Vãn cúi rụt ngươi, chui ra từ dưới cánh tay Thẩm Khác, chạy nhanh tới cửa nhà, tìm chìa khóa khắp nơi nhưng không tìm thấy.
Hôm nay chịu quá nhiều k*ch th*ch, cả ngày đầu óc cô cứ ngơ ngơ, lúc tan làm còn đang nghĩ tới chuyện kết hôn chớp nhoáng của Chu Châu, mất hồn mất vía dọn dẹp bàn làm việc, có lẽ là để quên chìa khoá ở góc nào rồi.
Cô không lắp khóa nhận diện mặt người, mở cửa buộc phải có chìa khoá.
“Sang nhà anh đi.” Thẩm Khác cười: “Qua đêm không thu phí.”
“Tôi cũng có bao nuôi anh đâu, sao phải thu phí?” Đường Vãn Vãn cãi lại.
Đến khi cảm thấy sai sai, Thẩm Khác đã đè cô lên cửa phòng 602.
Đường Vãn Vãn: “Tôi về chỗ bố mẹ tôi.”
“Hôm nay Chu Châu kết hôn à?” Thẩm Khác nói rồi nhập mật mã mở cửa phòng 602 ra.
“Đúng, kết hôn chớp nhoáng, hôm nay xíu thì tôi tức chết.”
Đánh trống lảng thành công.
Đường Vãn Vãn mải mê lên án Chu Châu, hoàn toàn bất giác đã tự đi vào phòng 602, hơn nữa còn tự nhiên lấy một hộp thạch ở trong tủ lạnh ra.
Thẩm Khác chen mồm vào giữa nói một câu: “Ăn gì? Anh gọi ship.”
“Khoai tây xào chua cay, sườn xào chua ngọt, thịt bò xào ớt, anh tự nấu đi, tôi không ăn đồ ship.” Đường Vãn Vãn ăn thạch: “Anh biết chồng Chu Châu là ai không? Nói chứ anh cũng từng gặp rồi đấy.”
“Ai thế?” Thẩm Khác chậm rãi nói, thoát khỏi trang của một cửa hàng đồ ăn của một đầu bếp lừng danh nào đó, đăng nhập app “Chạy hộ”, nhập tên món vào, nhờ anh ship “Chạy hộ” mua nguyên liệu gia vị.
“Cao Bằng Phi đó.” Đường Vãn Vãn nói: “Hơn một tháng trước, ở quán rượu Lục Dạ. Anh, tôi, Chu Châu và một người đàn ông khác.”
“Chú cảnh sát đó á?” Thẩm Khác ngồi xuống trước mặt cô, nhướng mày: “Đường Vãn Vãn, Chu Châu kết hôn em lại giận, giận điểm gì chứ? Cô ấy cướp đàn ông của em à?”
“??” Đường Vãn Vãn: “Cao Bằng Phi và tôi chẳng liên quan gì tới nhau cả! Sau lần ở quán rượu đó, chúng tôi không còn liên lạc nữa.”
Thẩm Khác châm chọc “ừ” một tiếng.
“Nếu hôm nay A Tấn đột nhiên kết hôn, nhưng cậu ta không nói với anh trước, anh sẽ cảm thấy thế nào?” Đường Vãn Vãn định lấy một ví dụ để kéo anh đồng cảm cùng.
Thẩm Khác: “Chỉ biết ước ấy chứ.”
Đường Vãn Vãn: “?”
Thẩm Khác xé một cục thạch ra: “Kết hôn không thông báo thì không phải đi phong bì.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Đường Vãn Vãn: “Anh keo vãi.”
Thẩm Khác bật cười: “Tiền phong bì để dành mua thạch cho em.”
“Thẩm Khác anh keo vãi.” Đường Vãn Vãn chậc chậc: “Tôi thật sự không hiểu luôn ấy. Anh là con độc đinh của nhà giàu nhất Thành phố Đồng, còn là con ruột, không ai giành tài sản với anh mà sao anh keo vậy? Tiền gì cũng muốn để dành.”
Thẩm Khác: “…”
Trọng điểm lẽ nào không phải là mua thạch cho em sao?
Đường Vãn Vãn bùi ngùi một hồi, nuốt một miếng thạch xuống, cô đột nhiên nhớ tới thuyết vui vẻ mà Chu Châu nói, vẫn thấy khó hiểu: “Thẩm Khác, niềm vui của động vật là niềm vui thế nào.”
Thẩm Khác: “?”
Đường Vãn Vãn: “Chu Châu nói, Cao Bằng Phi khiến cô ấy vui như động vật, đây là một trong những nguyên nhân cô ấy kết hôn chớp nhoáng.”
“Khụ khụ khụ.” Thẩm Khác bị hóc thạch, suýt thì tắt thở.
“Chu Châu là bác sĩ thú y, thích động vật nhỏ, cái gì cậu ấy cũng thích lấy động vật để so sánh. Nhưng mà tôi tưởng tượng không ra.” Đường Vãn Vãn chống tay lên cằm, vẩn vơ suy nghĩ: “Nếu là tôi á, tôi sẽ dùng những thứ như máy xúc, transformer để ví von. Tôi cảm thấy máy xúc khá vui đấy, ngày nào cũng đùng đùng đùng đào đất, húc tường, đào hố…”
Thẩm Khác cuối cùng cũng ngừng ho, anh kéo kéo áo sơ mi, cầm lấy một tờ giấy lau vết nước thạch bên trên: “Đường Vãn Vãn, em lại làm hỏng một bộ quần áo của tôi rồi đấy.”
“Có phải tôi làm bẩ đâu, đừng vu oan tôi.” Đường Vãn Vãn trừng mắt nhìn anh một hồi rồi lại quay về vấn đề kia: “Thẩm Khác, anh keo vãi, lại ăn vạ đòi tồi đền áo.”
Thẩm Khác: “…”
“Bộ lần trước anh bảo tôi đền.” Đường Vãn Vãn quỳ xuống trước, đưa tay kéo vạt áo sơ mi của anh, khẳng định: “Đây là bộ tôi đền cho anh này.”
Thẩm Khác: “Không phải.”
“Tôi thấy rõ là phải mà. Cúc giống, kiểu dáng cũng giống, màu cũng giống, đều là sơ mi trắng cả.”
“Kiểu dáng, vải vóc, và cúc đều không giống. Có phải trong mắt em, tất cả các loại sơ mi trắng đều giống nhau không?”
“Anh đe dọa tôi đấy à?” Đường Vãn Vãn kéo sơ mi anh, muốn nhìn rõ hơn, hai chân vì quỳ trên thảm quá lâu nên hơi tê, không tìm được chỗ chống rồi ngã lên người Thẩm Khác.
Núi Thái Sơn đã đổ.
Lại lần nữa cưỡi lên xe máy.
Thẩm Khác nằm trên đất, từ từ nói: “Khung cảnh này quen quen.”
Hình như từng trải qua rồi, hình như ở trong mơ.
Đường Vãn Vãn không động đậy được, không phải cô giở trò lưu manh, mà là hai chân cô không nghe lệnh nữa.
Mọi người đã từng trải nghiệm qua việc ngồi xí xổm quá lâu chưa? Ngồi xổm lâu rồi, hai chân tê như thể không phải chân của mình nữa, không đi được, không đứng được, chỉ có thể để mặc nó vậy.
Lúc này, Đường Vãn Vãn cảm thấy mình như vừa ngồi xí xổm vậy.
Đại nhân, tiểu nữ oan uổng lắm.
Ánh mắt của Thẩm Khác nhìn lên môi cô: “Đường Vãn Vãn, có phải em cảm thấy tất cả các loại son đều là màu đỏ không?”
“Tôi biết là không phải mà.” Đường Vãn Vãn hừ một tiếng, hôm nay ở công ty vừa được phổ cập kiến thức, cô có chút kiêu ngạo nói: “Có màu đỏ, màu đỏ cam, màu hồng.”
Thẩm Khác: “…”
Thẩm Khác: “Em nói đúng.”
Đường Vãn Vãn nhân cơ hội đó nói tiếp: “Thế nên sơ mi trắng có trắng xám, trắng xanh và trắng tinh.”
“Đúng” Thẩm Khác tóm lấy yếm của cô kéo xuống: “Nhưng son vẫn còn một màu đỏ nữa.”
“Màu gì?”
“Vãn Hồng.”
“Vãn hồng là màu gì?”
“Là Đường Vãn Vãn hồng.”
Lúc này, sức nặng của máy xúc đè hết lên người xe máy.
Đôi môi như dán sát nhau.
King koong.
Tiếng chuông cửa vang lên không dứt.
Đường Vãn Vãn như gắn thêm lò xò, bật nhảy ra xa mấy mét ngay tại chỗ. Động tác nhanh nhẹn cúi đầu dọn dẹp thạch rơi lả tả.
Bộ dạng như thể một đứa nhóc thành thật hồi nhỏ một mình lén lút xem tivi ở nhà, nghe thấy tiếng mở cửa vang lên thì vội vàng tắt tivi giấu điều khiển đi rồi dùng khăn bông thấm nước lạnh để giảm nhiệt độ ở mặt sau tivi đi vậy.
Thẩm Khác nằm nguyên tại chỗ một hồi mới ảo não đứng dậy mở cửa.
Anh ship của app “Chạy hộ” cầm một túi thức ăn, đợi Thẩm Khác ký nhận.
Thẩm Khác tâm lặng như nước: “Nghiệp vụ của chạy hộ các anh nhanh quá. Lần sau chậm tí nhớ.”
“Anh vui tính thật. Nhanh là tôn chỉ của chúng tôi.” Anh ship quét mã trên tờ đơn ký nhận, cười nói: “Nếu anh vừa ý thì hãy đánh giá 5 sao nhé.”
Thẩm Khác lạnh mặt nhận lấy túi, đóng cửa.
Đánh âm điểm ấy chứ.
Anh liếc mắt nhìn Đường Vãn Vãn rồi xách túi vào phòng bếp. Vì vẫn còn đang bị cảm, vì để ổn thoả, trước khi nấu ăn anh còn đeo khẩu trang.
Đường Vãn Vãn ngồi trên ghế gỗ dài chơi điện thoại, bụng bắt đầu đói.
Người đàn ông trong phòng bếp mặc áo trắng, dáng người thẳng tắp, tay chống lên bàn bếp hơi hơi cúi người, các nếp gấp được tạo ra khi kéo áo sơ mi lên phác họa đường cong cơ bắp khỏe khoắn. Ánh dương màu vàng rọi vào từ ngoài cửa sổ, rọi lên nửa bên mặt và trên vai trên lưng anh, chiếc cổ nhuốm một tầng màu vàng dịu dàng, đẹp như một bức tranh.
Đẹp nhất là động tác cắt thức ăn, nhìn từ đằng sau, anh như đang vẽ tranh.
Đường Vãn Vãn bước tới, cầm một sợi khoai tây còn to hơn ngón tay cô, nghi ngờ hỏi: “Anh định rán khoai à?”
Thẩm Khác rũ mắt: “Sợi khoai tây xào chua cay.”
“Sợi khoai tây nhà anh to thế này cơ á?” Đường Vãn Vãn bỏ miếng khoai tay xuống, cầm một miếng thịt lên: “Thịt bò không cắt thế này được. Anh cắt hỏng hết chất xơ trong thịt rồi.”
“Anh chưa nấu cơm bao giờ.”
“Chưa nấu bao giờ kiêu ngạo gớm nhỉ?”
“Đâu có.”
“Đợi anh nấu xong tôi chết đói từ lâu rồi.”
“Xin lỗi.” Thẩm Khác bắt đầu sốt, bàn tay cầm dao nóng hôi hổi, nhưng người thì lạnh thôi rồi.
“Thôi thôi, anh đứng sang bên cạnh đi, tôi tự nấu.” Đường Vãn Vãn lấy ra một con dao từ ống cắm dao: “Anh dùng sai dao cắt khoai tây rồi, phải dùng con này. Bình thường anh không nấu cơm, nhưng dụng cụ nhà bếp cũng đủ phết đấy, con dao này, cái nồi này quả là máy xúc trong mơ của tôi…”
Thẩm Khác bật cười bỏ dao xuống, rửa tay.
“Tôi nhận ra anh keo với người khác nhưng lại rất hào phóng với bản thân đấy.” Đường Vãn Vãn cắt khoai tây cạch cạch cạch: “Có dao tốt không dùng, lại cứ sang nhà tôi ăn chực.”
Thẩm Khác: “Nếu Trương Tông Chính ngày nào cũng tới nhà em ăn chực, em sẽ làm thế nào?”
“Không thể nào, anh ta có tiền, hơn nữa anh ta cũng không keo.”
“Ví dụ anh ta cũng như anh, giả phá sản tới nhà em ăn chực.”
Đường Vãn Vãn dừng dao lại, nghĩ mười giây rồi quả đoán lắc đầu: “Tôi cũng đâu phải mẹ anh ta.”
Thẩm Khác vui vẻ, mắt cong lên: “Nếu là Triệu Mãnh thì sao?”
“Sư phụ tôi có bố có mẹ.” Đường Vãn Vãn nói: “Nếu bố mẹ anh ta không cần anh ta nữa, đến nhà tôi ăn chực cũng được, nhưng sức ăn anh ta khoẻ, có lẽ anh ta sẽ ăn cho tôi phá sản mất.”
Đôi mắt đang cong lên của Thẩm Khác lại cụp xuống.
Đường Vãn Vãn cắt khoai tây xong, lại đổi con dao khác cắt xương: “Hình như sư phụ tôi biết nấu cơm, nếu anh ta ăn cơm ở nhà tôi, tôi sẽ bảo anh ta nấu cơm.”
“Đường Vãn Vãn.” Giọng điệu của Thẩm Khác có hơi dè dặt: “Em có bao giờ nghĩ, tại sao giữa Trương Tông Chính, Triệu Mãnh và anh, em chỉ cho phép mình anh đến nhà em ăn chực hơn nữa còn không cần anh nấu cơm.”
Đường Vãn Vãn không thèm nghĩ ngợi nói thẳng: “Vì anh là Thẩm Khác chứ sao.”
Bụp một cái, Thẩm Khác cảm thấy anh như bị câu nói này thiêu cháy.
Hầu kết chậm rãi lăn lên lăn xuống một vòng, anh vươn tay sờ đầu cô.
“Này.” Đường Vãn Vãn giơ dao lên, miếng thịt trên thớt đập lên mặt Thẩm Khác: “Mẹ anh không dạy anh không được động vào người đang cầm dao chặt thịt à?”
“Không.”
“Trên khẩu trang của anh dính một miếng thịt.” Đường Vãn Vãn kiễng chân kéo khẩu trang của anh xuống.
Do bị sốt nên trên mặt Thẩm Khác có một tầng mồ hôi mỏng, da anh rất trắng, căng bóng mịn màng.
Đường Vãn Vãn đang đói bụng nhìn mặt anh liền liên tưởng tới bánh bao thuỷ tinh*, lớp vỏ dai dai, muốn ăn.
(* )
Da trắng làm nổi lên đôi môi đỏ.
Anh đang sốt, cơ thể ra mồ hôi, trong người lại cực kỳ thiếu nước, môi có hơi khô. Những giọt mồ hôi lăn lên đôi môi khô khốc, không đủ vẫn không đủ.
Đường Vãn Vãn nuốt một ngụm nước bọt, cô đột nhiên muốn hoá thân thành giọt mồ hôi trên mặt anh, để nghiền ngẫm đôi môi khô này.
“Thẩm Khác, chúng ta cãi nhau đi.”
Thẩm Khác: “?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngốc, hỏi chấm cái gì mà hỏi chấm. Tối hôm qua hai người sao lại hôn nhau anh còn không rõ à? Là cãi nhau rồi hôn đó. Hai người các người, có thể bớt khiến bà mẹ già này lo lắng được không?