Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 27

Tôi thèm muốn cơ thể của Thẩm Khác đấy.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Đường Vãn Vãn chặt xương “đùng đùng đùng” như sấm đánh để trút ý niệm xấu xa trong lòng.

Thẩm Khác nằm trên ghế gỗ dài mệt mỏi buồn ngủ. Cãi nhau gì chứ? Không cãi nổi.

Ban nãy bà nội Thẩm gọi điện thoại tới, giục anh về nhà truyền nước uống thuốc. Anh nói dối tối nay không sốt rồi mập mờ cho qua, thực ra anh sốt rất cao, có chút đầu choáng mắt hoa rồi.

Không biết có phải do mấy hôm nay ngủ nhiều hay không mà chứng thèm ngủ của anh không phát tác nữa.

Bắt đầu từ tối qua, trước mặt Đường Vãn Vãn, anh luôn mang theo tâm trạng vò đã sứt thì mẻ luôn cho rồi, nếu lại lên cơn, Đường Vãn Vãn có lẽ sẽ hỏi, anh nhân cơ hội đó thẳng thắn nói thẳng ra.

Trong tình huống không phát bệnh, anh thực sự không tài nào mở lời nổi, đặc biệt là trước mặt Đường Vãn Vãn.

Nói thế nào chứ? Năm tôi học lớp 11 đột nhiên bị một căn bệnh kỳ lạ, cứ đột nhiên thiếp đi không có lý do, lúc ăn cơm ngủ, đi đường ngủ, làm bài tập ngủ, chơi bóng rổ cũng ngủ… nên anh chẳng dám đi đâu, chỉ đành nghỉ học mấy tháng, không tìm được bác sĩ chữa trị trong nước nên ra nước ngoài chữa bệnh.

Không muốn nhận sự đồng tình từ em, không muốn nghe em ủi, không biết phải đối mặt với em thế nào, nên mấy năm nay mới mãi không liên lạc với em.

Năm nay về nước gặp được em trong buổi họp lớp bạn cấp hai, không kìm lòng nổi muốn tới gần em, nên mới chuyển tới khu chung cư Hạnh Phúc tiếp tục làm hàng xóm với em.

Có lẽ cả đời anh không chữa khỏi căn bệnh này, em có để ý không?

“Giết tôi đi.” Thẩm Khác kéo chăn đắp lên mặt mình, chết cũng không nói ra thành lời được.

Đường Mông Chó con lừa ngốc nhà em mau tới! Tỏ! Tình! Với! Tôi!

Cơm nước nấu xong, Đường Vãn Vãn bày biện lên bàn ăn xong, gọi một tiếng ăn cơm, Thẩm Khác không trả lời.

“Ăn cơm thôi cậu cả.” Đường Vãn Vãn đi tới trước ghế gỗ dài, kéo chăn trên người Thẩm Khác xuống. 

Cánh tay của anh trượt từ trong chăn ra, Thẩm Khác như một con chó chết, chăn chùm lên mặt không hề động đậy.

Cổ tay cứ đưa qua đưa lại, để lộ cánh tay rắn chắc, đôi tay từng khiến Đường Vãn Vãn muốn chặt xuống sưu tầm rũ xuống sàn. Bời vì da trắng nên trông cực kỳ xinh đẹp.

Tay đàn ông trông thế này, quả là vô lý.

Đường Vãn Vãn ngồi xổm xuống, nhìn Thẩm Khác một cái, chắc chắn anh “không còn ý thức”, như có thêm dũng khí, cô cầm cánh tay này đặt lên đầu gối mình, sau đó một tay cô giữ lấy cổ tay, một tay giơ lên làm tư thế chặt, giơ tay, xuống dao, chặt củi.

Không xuống tay được, không nỡ huhuhu.

Cô cầm cánh tay đó lên, đặt cạnh miệng thổi thổi, không nhịn được, lại hôn lên.

Thẩm Khác chứng kiến toàn bộ: “?????”

Toàn thân như giật điện, tê tê dại dại.

Thực ra Thẩm Khác chẳng hề ngủ, anh chỉ là lười nói chuyện, lười động đậy, thậm chí lười cả thở.

Lúc bị bệnh vừa yếu ớt lại vừa ỉu xìu. Xíu xỉu xìu xiu.

Chăn đắp lên mặt, để lộ ra một góc nhìn.

Khoé môi điên cuồng giương lên.

Đường Mông Chó mời tiếp tục, không cần thương tiếc đóa hoa nhỏ anh đâu (đùa thui).

Nhớ tới dáng vẻ si mê của Đường Vãn Vãn ôm standee của anh ngồi xe bus, lại liên tưởng tới dáng vẻ điên cuồng thơm tay anh ban nãy, Thẩm Khác nôn nóng vô cùng, Đường Vãn Vãn trong xương cốt lại là một cô nàng háo sắc.

Thay đổi giới tính một chút, mấy anh chàng háo sắc trước mặt người khác cũng khô khốc thiếu tinh tế thôi rồi.

Chuyện standee lần trước, bị bà nội Thẩm xen ngang xé rách hình tượng phá sản của anh, sau đấy kết cục cũng chẳng đâu vào đâu, anh cũng chưa hỏi standee đâu mất rồi.

Lúc này, Thẩm Khác liên tưởng linh tinh: Nửa đêm yên ắng, standee trong chăn của Đường Vãn Vãn đột nhiên động đậy…

“Thẩm Khác, sao tay anh nóng thế.” Đường Vãn Vãn chơi đã cánh tay này mới bất giác nhận ra nhiệt độ của cánh tay này bất thường.

Thẩm Khác tiếp tục nằm im như chết, Đường Vãn Vãn lắc anh “dậy”.

“Có lẽ tôi bị bệnh nan y, sắp chết rồi.” Thẩm Khác mở mắt, yếu ớt nói.

Đường Vãn Vãn đã cầm điện thoại lên: “Tôi gọi cấp cứu.”

“Không cần không cần.” Thẩm Khác bỏ chăn xuống ngồi dậy: “Tôi lại sống lại rồi.”

Đường Vãn Vãn nhìn anh rồi nói: “Bụng anh còn đang rỗng, ăn cơm xong rồi đi viện vậy.”

“Ừm.” Thẩm Khác đè con nai đang nhảy nhót trong lòng xuống, đi tới bếp rừa tay, lúc quay lại mang thêm một đôi đũa.

Sợ lây cảm cho Đường Vãn Vãn, lúc gắp thức ăn, anh còn cố tình dùng đũa dùng chung.

Đường Vãn Vãn không nhận ra chi tiết nhỏ này, sự chú ý của cô dồn hết lên điện thoại.

Chu Châu đăng một ảnh gif lên vòng bạn bè, ảnh gif này cắt từ một trích đoạn nhỏ trong phim cổ đại, trong trích đoạn này, có một bậc bề trên đang dạy dỗ con trai hắn: “Có cái cớt, ngươi đó mà gọi là thích hả? Ngươi là thèm muốn cơ thể của nàng ta, ngươi hạ tiện.”

Đường Vãn Vãn cắn đầu đũa, lén lút nhìn Thẩm Khác.

Vẻ ngoài của Thẩm Khác thật sự rất đẹp, ban nãy lúc kéo anh, tay anh vừa mềm vừa ấm, sờ thích cực kỳ. Nếu như là cơ thể thì ắt sẽ càng hihihihi.

Huhuhu mình đúng là thèm muốn cơ thể của Thẩm Khác rồi.

Thẩm Khác biết Đường Vãn Vãn vẫn đang nhìn trộm anh, anh cố ý vờ như không biết để thỏa mãn thú vui của cô gái háo sắc.

“Lừa ngốc.” Đường Vãn Vãn chỉ huy trợ lý nhỏ trong điện thoại: “Reset lại weibo của Chu Châu đi.”

Trên weibo của Chu Châu có rất nhiều hình ảnh tương tự.

Thẩm Khác bật cười: “Đường Vãn Vãn, em không thấy em mới là một con lừa ngốc à?”

Đường Vãn Vãn không để bụng: “Tôi mà là lừa ngốc thì đã tốt, suốt ngày chỉ ở trong điện thoại.”

Thẩm Khác: “…”

Anh cảm thấy Đường Vãn Vãn là một con lừa bướng bỉnh ngốc nghếch, dùng roi da đánh không đi, phải treo một sợi dây có cà rốt trước mặt mới chịu bước.

Nghĩ kỹ lại thì, trước mặt cô gần như việc chạy kh** th*n điên cuồng tìm cảm giác tồn tại, cô cũng chỉ cảm thấy tên đó bị thần kinh, nhưng khi che chắn kín mắt nằm yên không động đậy, thì cô lại bắt đầu nghĩ đủ mọi cách lột quần áo bạn ra.

Lột quần áo của mình và bị người mình thầm thương lột quần áo, hai điều này căn bản không thể nào so bì.

Vốn dĩ Thẩm Khác định tối nay chết cũng phải túm chặt lấy Đường Vãn Vãn, ép buộc cô cùng trải qua một đêm nồng say. Nhưng bây giờ anh thay đổi ý định, anh muốn đợi Đường Vãn Vãn túm chặt lấy anh, bị ép phải cùng anh trải qua một đêm say đắm.

Cảm giác từng bước từng bước dụ cá cắn câu, sướng.

Ăn cơm xong, Đường Vãn Vãn bỏ bát đĩa vào máy rửa bát, đi ra khỏi phòng bếp, cô lại thấy Thẩm Khác đang! Ngâm! Chân!

Kể từ sau khi bị chứng thèm ngủ, thời gian nghỉ ngơi ăn uống và tập thể dục của Thẩm Khác đều rất có kỷ luật, cực kỳ healthy. Ngâm chân là do ông bà nội ép, sau khi thành thói quen, anh thấy ngâm chân thoải mái vãi.

“Thẩm Khác, anh bây giờ giống ba tôi cực.” Đường Vãn Vãn bất ngờ trước cảnh Thẩm Khác ngâm chân.

Thẩm Khác im lặng lại lẳng lơ mở hai cúc áo trên cổ áo sơ mi ra, lộ ra cái cổ với đường cong cực đẹp và xương quai xanh quyến rũ.

Đường Vãn Vãn gãi đầu: “Được rồi, không giống nữa rồi.”

Thẩm Khác ngâm chân, Đường Vãn Vãn ngồi cạnh viết nhật ký công việc.

Viết nhật ký công việc xong, lúc kiểm tra lại, nhìn thấy trong ô trống có một câu không hề liên quan: [Tôi thèm muốn cơ thể của Thẩm Khác đấy.]

Đường Vãn Vãn cảm thấy mình bị điên rồi.

Cô bi thương gấp quyển sổ lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Khác.

Lúc Thẩm Khác đang ngâm chân còn đọc một quyển sách, mẹ nó, dáng vẻ anh đọc sách sao đẹp thế chứ!

Môi của anh không còn khô nữa mà mọng nước, tựa như vừa hôn Nhan Như Ngọc* trong sách.

(*Dùng để miêu tả cô gái đẹp trẻ trung.)

Hơi tức giận. Đường Vãn Vãn tiến sát lại sát lại.

Trước mắt đột nhiên tối đen.

Cuốn sách trong tay Thẩm Khác bỗng nhấc lên cao, miệng cô và bìa sách dán chặt vào nhau.

Đường Vãn Vãn: “…”

Mặt của Thẩm Khác chôn trong sách, miệng cười tới tận mang tai, bả vai run lên.

“Tôi nghe điện thoại.” Chuông điện thoại của Đường Vãn Vãn vang lên đúng lúc, cô nhân cớ đó vội tránh xa ra.

Là điện thoại của bà nội Thẩm.

Bà gọi mấy cuộc cho Thẩm Khác nhưng Thẩm Khác cài điện thoại ở chế độ im lặng, đều không nghe thấy. Lần trước bà nội Thẩm tới khu chung cư Hạnh Phúc, lúc chuẩn bị về đã trao đổi số điện thoại với Đường Vãn Vãn.

“Bà nội Thẩm bảo anh về nhà truyền nước uống thuốc.” Đường Vãn Vãn cúp điện thoại, nói với Thẩm Khác.

“Ừm.” Thẩm Khác cưỡng chế đè khóe miệng xuống, khuôn mặt bình thản bỏ sách xuống.

Tối nay Đường Vãn Vãn vốn định về nhà bố mẹ, kết quả không biết sao lại bị Thẩm Khác kéo tới chỗ anh. Giờ Thẩm Khác phải về nhà họ Thẩm, cô cũng chẳng cần phải ở lại nữa.

“Anh đưa em về.” Thẩm Khác hỏi cô: “Bố mẹ em ở khu chung cư Đào Hoa Uyển mới à?”

“Ừm.” Đường Vãn Vãn đưa địa chỉ.

Thẩm Khác gọi A Giang tới làm chân tài xế, đưa Đường Vãn Vãn tới khu chung cư Đào Hoa Uyển trước.

Hôm nay A Giang lái một chiếc xe bánh mì cao cấp, ghế ngồi cực kỳ thoải mái, Đường Vãn Vãn ngủ mất luôn. Xe dừng dưới nhà, cô vẫn đang ngủ say.

“Đợi cô ấy dậy ạ?” A Giang nhìn về phía Thẩm Khác.

Thẩm Khác ngắm cô ngủ, không biết nhớ ra cái gì, khoé môi cong lên: “Tôi cõng cô ấy về.”

A Giang: “…”

A Giang: “Nhưng nhỡ đâu anh…” Đột nhiên thiếp đi thì sao.

“Đầu cô ấy cứng như sắt, đụng tí không sao đâu.” Thẩm Khác tháo dây an toàn của Đường Vãn Vãn, dưới sự trợ giúp của A Giang, anh cõng chắc cô trên lưng.

A Giang nhìn bóng dáng hai người họ biến mất trong thang máy bèn lắc lắc đầu. Có lẽ đầu Thẩm Khác đã bị lừa đá.

Đường Vãn Vãn nằm trên lưng Thẩm Khác tiếp tục ngủ.

Lúc trên xe quả thực cô đã thiếp đi, nhưng lúc A Giang giúp Thẩm Khác cõng cô đã lén lút dùng sức véo một cái lên cánh tay cô, cô bị véo cho tỉnh.

Nhưng cô không muốn tỉnh dậy lúc này.

Huhuhu lại có thể cưỡi lên chiếc xe máy Thẩm Khác rồi.

Thẩm Khác cõng cô vào thang máy, trong thang máy vừa hay có một tốp các bác gái vừa đi nhảy quảng trường về, khuôn mặt các bác vừa hứng thú vừa hóng hớt nhìn bọn họ, điên cuồng giao tiếp ánh mắt với nhau.

“Nhóc này, bạn gái cháu uống say à?”

“Không ạ, cô ấy đang ngủ ạ.” Thẩm Khác nhẹ nhàng trả lời.

“Eo nhóc tốt thật đấy.”

“Bạn gái cháu có phúc quá.” 

“…”

Đường Vãn Vãn chôn cả mặt vào trong cổ Thẩm Khác, nhắm mắt cười trộm.

Cảnh tượng như thể nhắm mắt lại, xe bị “cảnh sát” giữ lại hỏi thăm này k*ch th*ch vãi.

Rất nhanh đã tới tầng năm, nhà họ Thẩm sống ở phòng 503

Thẩm Khác cõng Đường Vãn Vãn bước ra thang máy.

Vì bị sốt nên nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, nhiệt độ này nướng cho Đường Vãn Vãn không bình tĩnh nổi. Trên người anh có mùi xà phòng dễ ngửi, thoang thoảng, toả ra từ mái tóc và cổ áo, rất thơm.

Đường Vãn Vãn nằm trên lưng anh, mắt nhắm lại, lại nhớ lại cái sân đầy hoa trong não cô hôm qua lúc hai người hôn nhau.

Cố muốn cãi nhau, cô muốn ăn đồ nướng, cô muốn ăn bỏng.

Cô muốn ăn đôi môi anh TAT.

Trái tim cô chợt nôn nóng, hay là giả vờ trượt từ lưng anh xuống ngã lên đất, rồi viện lý do bị anh làm ngã thuận lý thành chương mà cãi nhau nhể!

Muộn rồi.

Thẩm Khác đã gõ cửa phòng 503.

Đường Vãn Vãn mở hé mắt, vừa hay nhìn thằng vào mắt ba Đường đang mở cửa.

Đường Vãn Vãn: “…”

Đường Vãn Vãn chớp chớp mắt với ba, đầu gục xuống, nghiêng về phía trong cổ Thẩm Khác.

Ba Đường: “…”

Sững sờ.

Tựa như quay về hiện trường cuộc gọi video “con gái cưỡi xe máy” lần trước.

“Chú Đường, tối nay Vãn Vãn không mang chìa khoá ở khu chung cư Hạnh Phúc nên không vào nhà được. Cháu đưa cô ấy về, cô ấy ngủ quên trong xe ạ.” Thẩm Khác giải thích ngắn gọn.

“Nào nào nào, mau vào đi.” Ba Đường đánh mạnh lên lưng Đường Vãn Vãn một cái: “Đường Vãn Vãn nặng lắm, cháu mệt lắm nhỉ.”

“Không mệt ạ.” Thẩm Khác cõng cô đi tới trước sô pha phòng khách.

Lúc đặt cô xuống, cơ thể Đường Vãn Vãn hơi nghiêng, cánh tay thuận thế ôm lấy anh, tay hơi dùng sức, tư thế vừa hay hoàn thành sự chạm môi.

Hihi, hôn rồi.

Ba Đường: “…”

Tác giả có lời muốn nói: 

Ba Đường: Tôi nên ở dưới gầm xe chứ không phải trong xe.

Bình Luận (0)
Comment