Tôi nghi ngờ Thẩm Khác thích tôi.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Thẩm Khác cứng người.
Đường Vãn Vãn cứ thế dùng tư thế này, đôi môi chuyển động cắn lấy cắn để môi của Thẩm Khác.
Thẩm Khác: !!!
Có vẻ Đường Vãn Vãn đang mơ thấy mỹ vị, đang thưởng thức món gì đó trong mơ nên vô thức coi môi của Thẩm Khác thành đồ ăn, ăn ngấu nghiến không dừng.
Mặc ba Đường đen xì, hất mạnh cửa tủ giày một cái.
Thẩm Khác hơi cúi người, anh như thể một cây bắp cải đứng ngẩn ra đấy cho lợn gặm.
Đường Vãn Vãn ăn no rồi, cánh tay của cô trượt từ trên cổ Thẩm Khác xuống, cô quay người tiếp tục dúi vào sô pha giả vờ ngủ. Cô nhắm mắt chọp chẹp miệng mấy cái, lẩm bẩm không rõ một câu gì đó, như thể đang mê sảng, diễn như thật.
Thẩm Khác sực tỉnh: “??”
Cô đang nằm mơ à.
“Khụ khụ khụ.” Ba Đường ngồi xổm cạnh tủ giày, lấy một đôi dép lê ra.
Thẩm Khác như bừng tỉnh khỏi cơn mê, đến khi nhận thức được bản thân vừa làm gì, lưng anh lập tức túa mồ hôi, ướt đẫm cả áo sơ mi.
Anh lại nhân lúc Đường Vãn Vãn ngủ say giở trò với Đường Vãn Vãn ngay trước mặt ba cô.
Thẩm Khác đứng ngay ngắn, lễ phép nói: “Cháu chào chú Đường ạ.”
Ba Đường ngồi xổm trước tủ giày, trong tay không biết tự lúc nào xuất hiện thêm một cái tua vít, đang “nghiêm túc cẩn thận sửa sang” tủ giày.
“Cửa tủ giày hỏng rồi. Haha.” Ba Đường cúi đầu, giả vờ như vừa nhìn thấy tình huống bên ấy của Thẩm Khác, phúc hậu cười nói: “Cháu ngồi đi, cháu ngồi đi, để chú rót cho cháu cốc nước.”
Thẩm Khác định tiến tới: “Để cháu sửa cho ạ?”
“Không cần không cần. Ốc vít bị lỏng thôi mà, chú vừa vặn chặt rồi.” Ba Đường chột dạ cất tua vít đi, đứng dậy rót nước cho Thẩm Khác.
Trong lòng lẩm bẩm: Lẽ nào thằng nhỏ không nhìn ra là mình đang giả vờ sửa cửa tủ thôi à?
Sau lưng Thẩm Khác nhỏ mồ hôi, trong lòng cũng thì thẩm: Rốt cuộc bác ấy có nhìn thấy mình và Đường Vãn Vãn hôn nhau không nhỉ?
Hai người như thể gián điệp hai bên trong những năm tháng chiến tranh, vừa điên cuồng che giấu bản thân, trong lòng thì lại suy đoán suy nghĩ của đối phương.
Khách sáo với nhau, trong lòng căng thẳng, vừa khổ vừa mệt.
Ba Đường: “Cháu cao hơn rồi.”
Thẩm Khác: “Chú vẫn trẻ như vậy ạ.”
Ba Đường: “Cháu về nước lúc nào vậy.”
Thẩm Khác: “Đầu năm nay ạ.”
Ba Đường: “Còn đi nữa không?”
Thẩm Khác: “Không ạ.”
Ba Đường: “Về nước là tốt, gạo của Thành phố Đồng ngon.”
Thẩm Khác: “Vâng ạ.”
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Thẩm Khác ừng ực uống hết cả cốc nước, trong lúc ấy còn liếc mắt lén nhìn Đường Vãn Vãn mấy lần, cô hình như ngủ thật rồi. Chất lượng giấc ngủ thế này đúng là đáng ngưỡng mộ.
Ba Đường vơ lấy ấm trà: “Chú rót cho cháu cốc nữa nhé?”
Thẩm Khác: “?”
Thế này là đang hạ lệnh đuổi khách đúng không?
Thẩm Khác đặt cốc nước xuống, đứng dậy cáo từ: “Chú ơi, hôm nay hơi muộn, cháu phải về rồi ạ.”
Ba Đường: “Không ngồi lại thêm chút nữa à?”
Ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng đi rồi.
“Cháu làm phiền rồi ạ.” Thẩm Khác đứng thay giày ở cửa: “Chào chú ạ.”
“Đường Vãn Vãn mới làm phiền cháu đấy chứ.” Ba Đường đứng dựa vào cửa, cười haha nói: “Sau này có rảnh thì thường xuyên qua đây nhé.”
Đóng cửa nhà lại.
Người bên ngoài đổ mồ hôi lạnh.
Toi rồi, ban nãy giở trò với Đường Vãn Vãn chắc chắn đã bi ba Đường nhìn thấy rồi.
Ba Đường nghiêm túc quá, nụ cười đáng sợ ghê. Chỉ công lược Đường Vãn Vãn thôi đã đủ đau não, giờ lại thêm cả ba Đường nữa.
Trời ơi, giết tôi đi.
Lông đầu của người đứng trong nhà thì dựng đứng lên.
Chắc chắn Thẩm Khác đang chê cười nhà họ Đường ta không biết dạy dỗ con gái rồi đây.
Ban nãy mình cầm bình trà rót tiếp trà cho nó, có khi nào bị cho là mình đang hạ độc không nhỉ? Càng nghĩ càng thấy dễ vậy lắm, dù sao cha nào con nấy mà.
“Đường Vãn Vãn!” Sau khi chắc chắn Thẩm Khác đã đi thang máy xuống nhà, ba Đường cầm phắt cái chổi lông gà ở đằng sau cửa lên, xông tới.
Đường Vãn Vãn bật dậy từ trên ghế sô pha: “Thẩm Khác đi rồi ạ?”
“Không đi thì ở lại đây tiếp tục xem trò cười à?” Ba Đường tức tới mức hai tay run lên, con gái lớn thế này rồi, ông không nặng lời được: “Con, con có biết xấu hồ không đấy?”
Đường Vãn Vãn vỗ khuôn mặt nong nóng của mình: “Ba, sao ba lại nhòm ngó đời tư của người khác vậy?”
“Con, con, con…” Ba Đường lẩm bẩm con một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Không muốn người khác biết thì đừng có mà làm.”
Đường Vãn Vãn không biết xấu hổ nói: “Ba đừng nói cho Thẩm Khác, là anh ấy sẽ không biết.”
Ba Đường tức suýt ngất, ông chống tay lên bàn, không cẩn thận đụng trúng một cốc nước. Cốc nước thuỷ tinh rơi vỡ tan tàn trên đất, tiếng động vang vọng.
“Chuyện gì vậy?” Mẹ Đường mặc đồ ngủ xông ra từ phòng ngủ: “Đường Thăng, anh đền giấc ngủ cho tôi nhá.”
Đường Thăng là tên của ba Đường.
Hôm nay mẹ Đường soi gương, phát hiện trên mặt có thêm một nếp nhăn, đau thương u sầu một lúc đã quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ ngủ sớm, không thức đêm nữa. Kết quả mới ngủ chưa được bao lâu đã bị phá giấc.
“Con gái em về rồi.” Ba Đường ngồi xổm xuống đất dọn dẹp vụn thuỷ tinh: “Em hỏi xem nó đã làm gì đi.”
Mẹ Đường chống hai tay vào hông, bộ dáng quá là hiểu rồi đoán mò: “Con mua xe kéo đi bộ rồi à *?”
(*)
“Dạng dạng vậy ạ.” Đường Vãn Vãn cười haha: “Xe máy hình người ạ.”
Ba Đường: “…”
Mẹ Đường: “?”
“Con đi tắm đây.” Đường Vãn Vãn vào phòng ngủ lấy quần áo.
“Haiz, có gì đâu mà, nó có mỗi cái sở thích ấy, muốn mua thì mua vậy.” Mẹ Đường ngáp một cái rồi quay người về phòng ngủ: “Em ngủ tiếp đây.”
Ba Đường nhỏ giọng nói: “Tối nay Đường Vãn Vãn được một người đàn ông cõng về.”
“Ừ.” Mẹ Đường đóng cửa phòng ngủ. Nửa phút sau, cửa phòng ngủ bị mở phắt ra: “Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa coi!”
“Đường Vãn Vãn giả vờ ngủ, ăn vạ Thẩm Khác, nằm lên lưng của nó.” Dáng vẻ của ba Đường như một nhân vật phản diện đang tiết lộ bí mật: “Sau khi vào nhà, nó còn giở trò lưu manh với Thẩm Khác trước mặt anh.”
!!!!!!!!!!
Mẹ Đường lập tức tỉnh sao: “Nói rõ ràng cho em xem nó giở trò lưu manh thế nào đi.”
Ba Đường: “…”
Mẹ Đường: “Thẩm Khác là ai?”
“Cháu trai lớn của ông nội Thẩm, hàng xóm đối diện nhà chúng ta ở khu chung cư Hạnh Phúc ấy.”
!!!!!
“Thẩm Khác đó sao? Giờ nó còn độc thân à? Có bị vỡ nét không? Hay là vẫn đẹp trai như vậy? Nó cao bao nhiêu? Sao anh không gọi em dậy? Sao không giữ nó lại lâu chút nữa.”
Ba Đường: “…”
“Ba à.” Đường Vãn Vãn cầm quần áo đi ra ngoài, làm động tác kéo khoá cho miệng: “Ba đừng quên ba đã hứa gì đấy.”
Ba Đường đột nhiên bừng tỉnh, tối đó Đường vãn Vãn cưỡi xe máy ở trên giường, ông đi tới khu chung cư Hạnh Phúc đã hứa với Đường Vãn Vãn sẽ không kể chuyện bây giờ Thẩm Khác đang ở phòng 602 cho mẹ Đường.
“Vãn Vãn, con ra đây, mẹ có chuyện hỏi con.”
“Mẹ hỏi ba con ấy.” Đường Vãn Vãn ôm quần áo chạy vào phòng tắm khóa trái cửa.
“Chồng à, ban nãy hai người nói gì vậy, anh hứa với con bé cái gì?” Mẹ Đường quay ra hỏi ba Đường.
“Ừm, thì là…” Ba Đường gãi đầu một lúc: “Hứa với con bé sẽ không nói chuyện ban nãy con bé giở trò lưu manh cho người khác.”
Mẹ Đường: “Em không phải người khác, em là vợ anh.”
Ba Đường: “…”
15 phút sau.
Mẹ Đường trầm tư: “Vãn Vãn lại thèm khát tới nước này rồi. Có khi nào Thẩm Khác sẽ kiện Vãn Vãn tội quấy rối t*nh d*c không?”
Ba Đường: “…”
Ba Đường tỉ mỉ nhớ lại chi tiết: “Có lẽ nó thật sự không biết Đường Vãn Vãn đang vờ ngủ.”
Mẹ Đường: “Sao hai đứa nó lại gặp được nhau nhỉ? Không lẽ nào giờ Thẩm Khác đang sống ở khu chung cư Hạnh Phúc.”
“Không đâu không đâu.” Hai tay ba Đường khuơ khuơ: “Khu chung cư Hạnh Phúc vừa cũ, vừa nát lại nhỏ, sao nó sống đó được.”
“Cũng đúng.” Mẹ Đường im lặng một lúc, cánh tay đột nhiên hạ xuống, bà vui vẻ nói: “Tính ra thì Thẩm Khác và Vãn Vãn nhà ta cũng là thanh mai trúc mã. Tuổi tác hai đứa ngang nhau, lớn lên từ nhỏ với nhau, hai nhà chúng ta lại biết rõ nhau, nếu Thẩm Khác vẫn còn độc thân, chúng ta có thể gán ghép chúng nó, có khi chuyện này thành thật đấy. Để hôm nào em đi gặp bà nội Thẩm.”
“Thôi đừng.” Ba Đường trầm ngầm nói: “Khoan hãy nói, anh nhớ hồi nhỏ Thẩm Khác không thích Vãn Vãn lắm. Hai đứa nó toàn đánh nhau.”
Mẹ Đường rầu rĩ.
Hai người đều không nói gì.
“Em đột nhiên nhớ ra một chuyện.” Mẹ Đường nói: “Hình như Thẩm Khác không ghét Vãn Vãn lắm đâu.”
“Vì sao?”
“Anh còn nhớ hồi mùa hè năm lớp 9 không? Vãn Vãn đi ra ngoài chơi cả một ngày, tới mười một giờ tối mới về nhà.” Mẹ Đường nhớ lại: “Tối hôm đó là Thẩm Khác cõng con bé về. Thẩm Khác nói con bé ngủ rồi.”
“Anh nhớ ra rồi.” Ba Đường vỗ mạnh lên đùi: “Cái chiêu vờ ngủ này Đường Vãn Vãn rốt cuộc đã dùng bao lâu rồi chứ?”
Mẹ Đường ngẫm nghĩ: “Hoá ra từ cấp 2 Vãn Vãn đã thích Thẩm Khác rồi.”
Đường Vãn Vãn tắm xong, vừa lau đầu vừa đi ra từ phòng tắm: “Con không hề thích Thẩm Khác đâu nhé.”
Hai cặp mắt đồng loạt nhìn về phía cô.
“Con đâu có thích ảnh. Con chỉ thích cơ thể của ảnh thôi.” Bộ dạng của Đường Vãn Vãn như gái hư: “Ai bảo ảnh đẹp trai.”
Ba Đường: “…”
Mẹ Đường: “…”
“Thế con trưởng thành sớm thật đấy.” Mẹ Đường nói: “Mới lớp 9 đã biết quyến rũ nó.”
Đường Vãn Vãn: “?”
Mẹ Đường kể lại chuyện nghỉ hè năm lớp 9 cô vờ ngủ để Thẩm Khác cõng về nhà.
“Con đâu biết đâu. Con không biết thật mà.” Mặt Đường Vãn Vãn ngơ ra: “Nhưng mà con nhớ hôm đó, lớp con đi khu vui chơi chơi, đến tối cùng đi ăn tối, sau đấy con buồn ngủ quá nên nằm bò ra bàn để ngủ. Tới lúc dậy đã là sáng hôm sau, không phải bố mẹ đón con từ chợ đêm về à?”
“Bố mẹ đâu có biết con ở chợ đêm đâu.” Mẹ Đường nói: “Là Thẩm Khác cõng con về, lúc đó chúng ta vẫn còn sống ở khu chung cư Hạnh Phúc.”
Ba Đường: “Ba nhớ tối đó còn mất điện, thang máy dừng hoạt động.”
“Đúng đúng đúng. Thẩm Khác cõng con lên tới tầng sáu, mặt mũi toàn là mồ hôi.” Mẹ Đường nhớ lại: “Hôm ấy còn oi, không có gió không có điện, ngồi không đấy thôi mà còn như ngồi trong phòng xông hơi, huống chi còn cõng con leo cầu thang tới tầng sáu. Mẹ với ba con đỡ lấy con, bảo nó uống cốc nước nó cũng không, để con xuống là đi luôn. Không thể không thừa nhận, Thẩm Khác chẳng có tí tẹo gì bệnh công tử.”
“Dù sao thì ảnh cũng phải về nhà nên tiện đường kéo theo con thôi.” Đường Vãn Vãn không để tâm nói: “Hơn nữa anh ấy cũng không biết là thang máy hỏng rồi. Con dám cược, nếu biết thang máy hỏng rồi, anh ấy chắc chắn sẽ không đưa con về.”
“Con đừng nghĩ ai cũng ngốc giống con. Thang máy là tĩnh, nhưng người thì sống.” Mẹ Đường nói: “Nó không muốn cõng con hoàn toàn có thể gọi con dậy để con tự leo lên.”
Ba Đường trầm ngâm: “Không đúng. Lúc đó nhà ông nội Thẩm đã dọn khỏi chung cư Hạnh Phúc rồi.”
Mẹ Đường nói theo: “Đúng đúng. Lúc đó Thẩm Khác đã chuyển đi rồi. Thằng bé cố ý đưa con về nhà đấy…”
Ba Đường và mẹ Đường miêu tả lại sự việc năm đó, nhưng Đường Vãn Vãn không hề có chút ấn tượng gì với việc đó, cô hoàn toàn không nhớ tới chuyện này, càng không nhớ tới Thẩm Khác.
Ngơ ngơ ngác ngác nằm lên giường, cố nhớ lại, mơ màng, cô nhớ tới việc mình gặp được Thẩm Khác ở chợ đêm, hình như cô còn xấu tính kéo anh bắt trả tiền…
*
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Khác truyền nước, anh cầm điện thoại bằng một tay, tìm kiếm một phần tài liệu đã cũ kỹ từ trong kho số liệu của AI Đường Mông Chó.
[Hôm nay gặp được Đường Vãn Vãn ở chợ đêm, cô ấy đúng là một chú lợn, ăn no là ngủ. Mình không còn cách nào khác, chỉ đành đưa cô ấy về khu chung cư Hạnh Phúc. Khu chung cư mất điện, thê thảm voãi. Phải cõng chú lợn này leo tới 6 tầng. Thôi, cô ấy ngủ say thế, cõng thì cõng vậy.]
[Kỳ nghỉ hè này là lên cấp ba rồi, cô ấy sẽ đi học ở trường cấp ba số 9]
[Hành lang rất tối, mình rất nóng, cô ấy nặng quá.]
[Lúc cõng tới tầng 4, cô ấy trượt từ trên lưng mình xuống, mình đã hôn trộm để trừng phạt cô ấy.]
[Cô ấy vừa ăn xiên nướng xong, trên miệng toàn vị thì là.]
Sau mười mấy năm, ký ức về nụ hôn trộm hoảng loạn ở hành lang tối tăm đó vẫn còn như mới.
Một tay Thẩm Khác bổ sung vào kho số liệu: [Lần anh trộm hôn em ấy, coi như hoà với việc em đánh lén hôn lên nốt ruồi lệ của anh trong nhà ma.]
Anh không đắm chìm vào ký ức của nụ hôn này quá lâu, bởi vì anh lại nhớ tới ba Đường tối nay.
Nhất thời, anh muốn lừa Đường Vãn Vãn trộm sổ hộ khẩu, lừa cô học Chu Châu kết hôn chớp nhoáng.
Chắc không có phụ huynh nào ép con gái mình ly hôn đâu nhỉ?
Thẩm Khác chọc vào AI Đường Mông Chó, nhập vào: [Tôi quyết định sẽ trở thành một thằng trai hư lừa hôn.]
Đing đing
Đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Đường Vãn Vãn.
Đường Mông Chó: [Thẩm Khác, có phải anh thích tôi không?]
Tay Thẩm Khác run lên, anh gửi nhầm câu vừa nhập vào cho AI Đường Mông Cho kia cho Đường Mông Chó phiên bản người thật luôn.
Đường Vãn Vãn nhìn chằm chằm câu trả lời Thẩm Khác gửi tới: [Tôi quyết định sẽ trở thành một thằng trai hư lừa hôn.]
Đường Vãn Vãn: “?”