Hoá ra anh cũng hạ tiện à.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Thẩm Khác nghẹt thở, lựa chọn vờ chết.
Nhìn thấy dấu hỏi chấm Đường Vãn Vãn gửi tới, anh vốn định rút lại tin nhắn bên trên, nhưng lại cảm thấy như thế chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi, nên dứt khoát mặc kệ chẳng giải thích.
Nhằm để không nhầm lẫn hai cái tên Đường Mông Chó nên anh đã thành thật đổi biệt danh weixin của Đường Vãn Vãn thành tên thật của cô.
Đường Vãn Vãn: [Thẩm Khác, câu này của anh là có ý gì đấy?]
Thẩm Khác: [Em đoán xem.]
Đường Vãn Vãn: [Không đoán.]
Thực ra cô đoán rồi, nhưng mà đoán không ra. Thế là cô chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện lại gửi cho “chuyên gia tình cảm” Chu Châu.
Chu Châu trả lời rất nhanh: [Vừa nhìn là biết anh ta thích mày.]
Đường Vãn Vãn: [Thích kiểu nào cơ?]
Chu Châu: [Kiểu muốn ngủ với mày ý.]
Đường Vãn Vãn: [!!!]
Đường Vãn Vãn: [Vừa hay tao cũng muốn ngủ với anh ta.]
Chu Châu: [Cố lên, xông lên.]
Đường Vãn Vãn ôm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, thực ra cô cũng chưa tới nước muốn ngủ với Thẩm Khác, cô chỉ là hơi mê mẩn đôi môi của anh thôi. Chạm vào nong nóng, mềm mềm, thơm thơm.
Cảm giác hôn tuyệt diệu không thể diễn tả bằng lời. Đã ăn rồi còn muốn ăn nữa.
Ai rồi cũng sẽ nghiện hôn. Thẩm Khác cũng vì hôn môi nên mới thích cô theo kiểu muốn ngủ với cô đúng không?
Hoá ra Thẩm Khác mới là người thèm thuồng cơ thể cô! Hạ tiện.
Đường Vãn Vãn gửi tin nhắn cho Thẩm Khác: [Đồ hạ tiện.]
Thẩm Khác nhìn thấy tin nhắn này, nhất thời không biết cô có hiểu chuyện anh muốn lừa cô kết hôn không nữa.
Thế nên, anh trả lời: [Em thì cao quý rồi.]
Đường Vãn Vãn: [Không, không không, tôi cũng hạ tiện.]
Thẩm Khác: [???]
Đường Vãn Vãn không trả lời, Thẩm Khác mang theo cái đầu đầy dấu chấm hỏi chìm vào mộng say.
*
Hôm sau, tại công ty.
Hoạt động teambuilding một lần một năm sẽ được tổ chức vào cuối tuần sau. Nói là teambuilding nhưng thực ra là kỳ nghỉ phúc lợi.
“Tôi yêu công ty, công ty là nhà tôi.” Hai tay Tiểu Thái nâng một tờ quảng cáo lên như thể đang thờ cúng: “Bao cả một khu suối nước nóng. Công ty bá đạo tổng tài gì thế này. Tôi có thể ạ!”
Tiểu Thái năm ngoái tốt nghiệp xong vào làm tại công ty, năm nay mới thành nhân viên chính thức, đây là lần đầu tiên tham gia hoạt động team building của công ty nên rất hưng phấn.
Một đồng nghiệp nam cầm bình giữ nhiệt đi ngang qua người con bé, còn bật cười trêu chọc: “Đi thôi, để anh đây dẫn em đi tắm suối nước nóng riêng tư nhá.”
Tiểu Thái bĩu môi, chạy đi tìm Đường Vãn Vãn: “Không thèm đám đàn ông thối các anh đâu, em đi tìm chị Vãn Vãn.”
Tỉ lệ nhân viên nam nữ ở tổng bộ công ty khoảng 7:3, đa số nhân viên nữ đều tập trung ở phòng nhân sự hành chính và phòng tài vụ, phòng kỹ thuật mà Đường Vãn Vãn đang làm việc cực kỳ ít nhân viên nữ, những cô gái mới tốt nghiệp như Tiểu Thái còn ít hơn cả nên được rất nhiều người thích. Ngoài giờ làm việc, nhân viên nam cứ tới trêu chọc con bé. Nhưng Tiểu Thái không thích ở cùng đám đàn ông, con bé thích nhất là chơi cùng Đường Vãn Vãn.
“Chị Vãn Vãn.” Tiểu Thái cầm tờ giấy tuyên truyền hưng phấn nói: “Cuối tuần sau công ty bao một khu resort suối nước nóng đấy.”
“Ừa.” Đường Vãn Vãn đang mải mê công việc, không có hứng thú lắm.
“Không biết sắp xếp chỗ ở thế nào nhỉ.”Tiểu Thái nói: “Em muốn ở chung phòng với chị.”
“Có lẽ không được đâu.” Đường Vãn Vãn không ngẩng đầu, trả lời đâu ra đấy: “Cấp bậc của chúng ta khác nhau, chỗ ở có lẽ cũng sẽ khác nhau.”
“…Vâng.” Tiểu Thái hơi lúng túng, nhưng con bé đã quen với cách nói chuyện của Đường Vãn Vãn, biết Đường Vãn Vãn không phải cố ý xoi mói gì mình: “Nhưng chắc vẫn ở riêng nam nữ chị nhỉ, em không muốn cùng tắm chung suối nước nóng với mấy ông già sến súa kia đâu, cảm giác như đang tắm ở nhà tắm công cộng vậy.”
“Nam nữ còn tắm chung được á?” Đường Vãn Vãn ngẩng đầu.
“Em xem tờ giới thiệu thì có khu vực tắm suối nướng nóng công cộng, có suối riêng ngoài trời, có cả bể suối trong nhà nữa. Ban nãy em hỏi Tiểu Quyên bên phòng hành chính, cô ấy nói công ty không bao cả resort, mà chỉ bao một cái khu nhỏ phù hợp với tình hình kinh tế thôi. Em đoán là bồn tắm công cộng.”
Đường Vãn Vãn đang ngẫm nghĩ.
Tiểu Thái: “Trời ơi, có khi nào trong khu đó chỉ có một cái bồn tắm công cộng to, bất kể nam hay nữ đều ùm ùm nhảy xuống đó như thả há cảo vào nổi không trời.”
Nghĩ tới cảnh Thẩm Khác đắm mình trong bồn, Đường Vãn Vãn nhỏ giọng: “Thế thì tốt quá.”
Tiểu Thái: “?”
Đường Vãn Vãn: “Đưa tờ giới thiệu cho chị nghiên cứu xem nào.”
Mười phút sau.
Cô gửi tin nhắn cho Chu Châu: [Công ty tổ chức teambuilding tắm suối nước nóng, xin hỏi làm thế nào để đưa Thẩm Khác theo?]
Chu Châu: [Mày nhét anh ta vào trong vali ý.]
Đường Vãn Vãn: [….]
Chu Châu: [Đơn giản dễ làm thì là mày đi cùng công ty, còn anh ta đi riêng. Nhưng tới chỗ đó thì hihihi cmày có thể lén lút đi đánh lẻ với anh ta, tình tiết k*ch th*ch biết bao.]
Đường Vãn Vãn: […]
Sau giờ trưa, ở phòng trà nước.
Tiểu Thái và các cô gái bên phòng hành chính đang ngồi trò chuyện uống cà phê, trò chuyện từ việc teambuilding lần này của công ty cho tới đủ loại drama của các ngôi sao rồi nói tới các bộ phim gần đây.
“Tui cũng muốn có một anh bạn trai như vậy huhuhu.”
“Cho tôi xem đi, dù sao tôi cũng chẳng tha thiết gì cái cuộc đời này nữa.”
“Từ từ nhấm nháp son môi của em, tuy là lời tình cảm sến súa nhưng lại là do anh nhà tôi nói ra nên chẳng sến súa chút nào. Ngon vãi a a a a a.”
“Tui có thể hôn như vậy một trăm lần, tui không sợ tều môi đâu a a a a a.”
Đường Vãn Vãn đi vào rót một cốc nước ép, vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của họ bèn hỏi: “Nụ hôn thế nào cơ?”
Cô không tin có cái miệng nào ngon hơn cái miệng của Thẩm Khác.
“Cái này này.” Tiểu Thái cầm điện thoại, cho cô xem video một nụ hôn kéo dài nửa phút: “Một bộ phim đang chiếu siêu hot đó.”
Video được quay rất hoàn hảo, trên màn ảnh quay đặc cảnh đôi môi của nữ diễn viên, môi của cô ấy đẹp quá, ươn ướt mềm mại lại có tính đàn hồi, như một miếng thạch vậy. Nam diễn viên thì như ăn từng miếng từng miếng thạch vậy, mẹ nó, phạm quy rồi nha.
Đường Vãn Vãn vô thức cắn môi: “Son của cô ấy là hãng nào vậy?”
Từ trước tới giờ cô chưa từng để ý tới son của cô gái nào, hơn nữa còn chẳng thấy được vẻ đẹp của việc tô son môi, hôm nay là lần đầu tiên cô cảm nhận được chỉ trong tích tắc.
“Em đoán là XXX.” Tiểu Thái nói ra màu của một nhãn hàng.
“Em thấy là YYY.” Một cô gái khác nói ra màu khác.
“Mình lại thấy là một lớp mỏng ZZZ xong thêm một lớp XXX.” Cô gái còn lại nói.
“Trong bình luận chắc chắn có người biết.” Tiểu Thái mở bình luận chạy trên màn hình lên.
Quả nhiên một đống bình luận toàn là đang đoán màu son. Xem xong, cuối cùng chắc chắn là ZZZ
Đường Vãn Vãn ghi nhớ, sau khi tan làm sẽ tới cửa hàng của hãng này để mua loại son này.
Ban đầu cô tô mãi không đẹp, bèn học theo đủ các video dạy tô, luyện mất nửa cây son, cuối cùng mới học được cách tô cho đẹp.
Cuối tuần nhanh chóng đã tới, trong lòng Đường Vãn Vãn có chút lo lắng, cô vẫn chưa nghĩ được làm thế nào để lừa Thẩm Khác tới suối nước nóng.
Mấy ngày nay Thẩm Khác bị cưỡng chế giam lỏng trong nhà họ Thẩm truyền nước uống thuốc, đến nay mới khỏi cảm hoàn toàn. Anh lập tức chuồn khỏi nhà họ Thẩm, quay về khu chung cư Hạnh Phúc.
Đường Vãn Vãn không biết hôm nay anh về, một mình cô ăn cơm tối xong nằm trên sô pha xem tivi chơi điện thoại.
Chu Châu: [Ngày mai là cuối tuần, chuyến du lịch tới suối nước nóng chuẩn bị thế nào rồi?]
Đường Vãn Vãn thở dài: [Tao vẫn chưa nói cho Thẩm Khác.]
Chu Châu: [?]
Chu Châu: [Không biết mở lời thế nào à? Đơn giản thôi, mày đăng bài trong vòng bạn bè, nói mai công ty tổ chức teambuilding ở suối nước nóng, không cần mày phải rủ, chắc chắn anh ta sẽ cong mông lên chủ động tìm mày. Tin tao đi.]
Đường Vãn Vãn bán tín bán nghi đăng một bài trong vòng bạn bè, vừa mới đăng chưa tới hai phút, Thẩm Khác đã bắt đầu gõ cửa.
Có hiệu quả vậy sao? Anh quả nhiên thèm khát cơ thể mình.
Thẩm Khác cầm một túi rau củ quả to, sau khi đi vào thì vào thẳng phòng bếp nhét vào tủ lạnh: “Ông nội anh trồng cứ bắt anh cầm về.”
“Để ở chỗ tôi là thu tiền điện đấy nhé.”
“Cho em ăn đấy.”
“Thế anh rửa cho tôi một bát cà chua bi đi.”
“Ừa.”
Thẩm Khác nhanh chóng rửa xong một bát cà chua bi bê ra.
Đường Vãn Vãn không dám ăn: “Tôi nghi anh hạ độc.”
Thẩm Khác bật cười, cầm một quả lên bỏ vào miệng ăn.
Ngoan ngoãn tới nỗi cô không thích ứng nổi, quả nhiên là thèm khát cơ thể của cô đây mà?
Đường Vãn Vãn nhìn môi anh, nuốt nước bọt. Cô nhìn sang chỗ khác, chợt muốn nói, nếu chúng ta đã thèm khát nhau, không bằng thẳng thắn với nhau rồi hôn luôn đi.
Đều là người trưởng thành cả thôi, tối giản tí. Gạt bớt những bước phức tạp, tới luôn đi.
“Thẩm Khác.” Thịt gần đến miệng thì lại hèn. Đường Vãn Vãn lại đưa tờ giấy quảng cáo khu suối nước nóng cho anh: “Ngày mai công ty tôi đi tới khu resort này tắm suối nước nóng, ở lại một đêm, hôm kia về.”
Thẩm Khác nhìn tờ quảng cáo: “Mùa này mà tắm suối nước nóng đúng là đồ thần kinh.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Đường Vãn Vãn: “Anh mới là đồ thần kinh ấy. Anh kẹt xỉ tiếc không bỏ tiền ra tự đi ấy gì.”
Thẩm Khác nhìn cô rồi nở một nụ cười sâu xa: “Có phải em muốn anh đi cùng không?”
Dù sao thì khu resort này cũng là sản nghiệp của tập đoàn họ Thẩm, bất kỳ lúc nào anh tới cũng có một sân VVVIP đã được đặt trước.
Đường Vãn Vãn bị chọc đúng tím đen, cười nhạt mấy tiếng rồi cắn ngược lại anh: “Thẩm Khác, vừa nhìn là biết anh thích tôi.”
Thẩm Khác nắm chặt tờ giấy trong tay, trên mặt lại thản nhiên: “Thế em nhìn thêm xem?”
Cuối cùng cũng đã báo thù được AI Đường Mông Chó.
Đường Mông Chó, KO.
Đường Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào mặt anh, nhìn đi nhìn lại, ngoại trừ sự ương ngạnh và hạ tiện thì chẳng nhìn ra được gì. Chút thinh thích chỉ bằng nửa đốt ngón tay biến mất hoàn toàn, hơi sầu à nha.
Chắc chắn là Chu Châu đoán sai rồi, anh không hề muốn ngủ với cô.
Chỉ là cô đơn phương muốn gặm môi anh, đơn phương thèm khát cơ thể anh mà thôi.
Đường Vãn Vãn lặng lẽ ăn hết một bát cà chua bi, cô chẳng thấy có mùi vị gì cả.
Trước khi ngủ, Chu Châu gửi tin nhắn cho cô, dặn đi dặn lại: [Phải mặc đồ bơi theo bộ đấy nhé.]
[Thực ra tắm bồn riêng không mặc gì là thoải mái nhất.]
[Tao nghĩ rồi, mày cứ mặc đồ bơi đi, cho có tí cảm giác thần bí.]
[Nhìn tao này nhìn tao này. Mặc bộ đồ bikini màu đỏ tao chọn cho mày lúc chúng mình đi Tam Á đi, đừng quên cả cái áo sa tanh màu trắng nhé, phối mà mặc, áo sa tanh khoác ra ngoài thì nhìn có cảm giác hơn hẳn đấy.]
[Anh trúc mã nhà mày chắc chắn sẽ chảy máu mũi.]
[Mày nhớ không? Lúc đó mày mặc bộ đó, suýt chút nữa tao ép mày ngủ với tao ở đó luôn ấy chứ.]
Đường Vãn Vãn không hề để tâm mà trả lời: [Seen.]
Không biết vì sao, cô như một quả bóng da bị thủng một lỗ hết mất khí, keo 502 cũng không cứu chữa kịp. Người khác vừa bơm khí vào trong thì khí lại chui ra từ lỗ bên kia, hoàn toàn vô dụng.
Thu dọn hành lý một cái tuỳ tiện rồi lên giường đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau bị báo thức đánh thức, cô xách túi hành lý đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài liếc nhìn cánh cửa phòng 602 đóng chặt bèn vênh mặt hếch mũi bước nhanh vào thang máy.
Trong thang máy, cô mở hành lý ra kiểm ra. Thang máy tới tầng một cô cũng không đi ra, lại ấn lầu 6 quay lại nhà.
Tìm tòi lục lọi đủ các tủ cuối cùng cũng tìm thấy bộ áo bơi mua ở Tam Á năm ngoái, lại lục trong ngăn kéo tìm lấy thỏi son tuần trước mới mua, nhét cả vào túi, cuối cùng thay cả một bộ nội y.
Cô tựa như một đứa trẻ con cãi nhau với bạn thân, bá chiếm cả một đống đồ chơi rồi ngồi đợi người bạn đó tới tìm mình chơi.
Lại lần nữa đi ra ngoài, Đường Vãn Vãn cố tình đập cửa đóng khoá thật to, nhưng phòng 602 vẫn đóng kín cửa.
Tới công ty tập trung cùng đồng nghiệp, lên xe buýt, xe buýt lái ra khỏi thành phố, hướng về phía ngoại ô.
Đường Vãn Vãn cứ cảm thấy mình quên mang cái gì đó, kiểm tra lại hành lý thì tất cả mọi thứ đều có ở trong.
Nắm lấy thỏi son trong nay, nặng nề, tim cô như mọc ra một cái hang, trống huếch hoác.
Một cảm giác không thể hình dung, là cảm giác trước kia chưa từng có, tóm lại là chíu khọ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng đã tới nơi.
Đường Vãn Vãn ỉu xìu bước xuống xe, các đồng nghiệp đều đang rất phấn khích, ríu ra ríu rít, khiến cho cô bỗng trở nên khác biệt.
“Chị Vãn Vãn.” Tiểu Thái chạy tới: “Chị không khỏe à? Có phải chị say xe không?”
Đường Vãn Vãn lắc đầu.
Tiểu Thái: “Có lẽ ngồi xe hơi bí. Ở đây phong cảnh đẹp lắm, đợi lát nữa mang hành lý lên ký túc, chúng ta ra đây ngắm cảnh đi, tâm trạng sẽ nhanh chóng vui vẻ thôi.”
Ngày nào Đường Vãn Vãn cũng tràn trề sức sống, như thể một mặt trời nho nhỏ vậy, hôm nay lại có chút ủ rũ, Tiểu Thái cực kỳ không quen.
Các đồng nghiệp cười cười nói nói, cùng nhân viên đi tới ký túc xá.
Không khí trong resort rất trong lành, phong cảnh đẹp đẽ, nước sông lăn tăn, tiếng chim trong lành, hoa cỏ đâm chồi, dạo bước trong ấy như thế đang dạo chơi trong chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhân viên vừa đi vừa giới thiệu cho mọi người tình hình khu resort.
“Ở đây có sân golf sao?” Một đồng nghiệp nữ hỏi, mắt thì nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi một tay đang cầm gậy đánh golf ở trước.
“Có, diện tích sân golf…” Nhân viên bắt đầu giới thiệu cho mọi người.
“Thẩm Khác?” Đường Vãn Vãn từ từ nhìn theo ánh mắt mọi người, khi nhìn thấy người đàn ông ở phía trước, mắt cô đột nhiên sáng rỡ, cô không hề nhận ra, khi nhìn thấy người đàn ông này, cái hang trong tim cô lập tức bị lấp đầy, trong trái tim ngập tràn sự vui mừng.
Sự hạnh phúc to lớn trào dâng.
Đường Vãn Vãn không thể để ý tới lời chào hỏi của những người đồng nghiệp, cô xách hành lý đi, chạy vội tới: “Thẩm Khác!”
Thẩm Khác vờ như vô tình gặp cô, kinh ngạc thốt lên: “Em theo dõi anh à?”
“Có cái cớt ý, anh mới là kẻ theo dõi tôi.” Đường Vãn Vãn vắt túi hành lý lên cột bóng golf của anh: “Tối qua tôi nói với anh rồi mà, hôm nay công ty tôi sẽ tới đây tổ chức teambuilding tắm suối nước nóng.”
Thẩm Khác rất biết điều cầm lấy hành lý, nghiêm túc nói: “Nửa tháng trước anh đã lên lịch trình rồi, hôm nay anh đến resort để nghiệm thu công trình.”
Đường Vãn Vãn: “Hả?”
Thẩm Khác không hề giấu diếm: “Resort của nhà anh mà.”
Thẩm Khác: “Anh có hội viên VIP, được tắm ở bể tắm tư nhân cao cấp nhất resort đấy. Có muốn bị giai cấp tư bản ăn mòn không?”
Đường Vãn Vãn gật đầu: “Thẩm Khác à, tôi không chê anh keo kiệt nữa đâu.”
Các đồng nghiệp đứng ngoài bãi cỏ.
Cứ thế đứng nhìn một bông hoa của công ty bị một tên đàn ông lạ mặt bắt mất.
Tiểu Thái: “Chị Vãn Vãn cười vui ghê, là mùi chua chua của chim chuột đây mà.”
Một đồng nghiệp nam khác tức tối gào lên: “Tên đó là ai đấy.”
Nhân viên phục vụ: “Là chủ khu resort này.”
Các đồng nghiệp: “!!!!!”
Nhân viên phục vụ lại thêm một câu: “Đất này cũng là của anh ấy.”
Các đồng nghiệp: “…”
*
Không hổ là người đàn ông chủ nhân khu resort, khu tắm tư nhân VVIP chẳng khác nào một chiếc Hermes đứng giữa bầy máy xúc.
Đường Vãn Vãn như người lần đầu bước ra đời, đi tới đâu là oà tới đấy.
“Tôi muốn ngâm mình trong này.”
Lạy trời lạy đất, lúc nói ra câu này, Đường Vãn Vãn hoàn toàn không nghĩ tới việc nhòm ngó cơ thể của Thẩm Khác, cô đơn thuần chỉ muốn trải nghiệm kiểu hội viên quý sờ tộc này thôi.
“Tôi bỗng cảm thấy mình như một đứa học sinh tiểu học mới nạp VIP vào game ấy, cực kỳ cực kỳ tôn quý.”
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn vui quên trời quên đất, sau đấy là Tiểu Thái gọi điện hỏi cô về vấn đề chỗ ở, cô mới nhớ tới việc phải quay lại ký túc xá của công ty. Trước khi đi cô còn hẹn thời gian tới tắm suối nước nóng với Thẩm Khác.
Đi vội vàng quá, cô quên cả việc mang hành lý theo.
Thẩm Khác nhìn túi hành lý trên sô pha, môi khẽ cong lên.