Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 30

Hôn môi khiến người ta nghiện ngập.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Đường Vãn Vãn quay lại khu vực mà công ty đã thuê liền nhận được cái nhìn chằm chằm của toàn thể đồng nghiệp.

“Sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?” Đường Vãn Vãn khó hiểu.

“Có chứ, tất nhiên là có.”

“Cái gì?”

“Vận đào hoa tràn trên mặt luôn kìa.”

Đường Vãn Vãn: “…”

Tiểu Thái ngưỡng mộ từ tận đáy lòng: “Chị Vãn Vãn, bạn trai chị đẹp trai ghê, y như minh tinh ý.”

Đường Vãn Vãn: “Thì tôi nhìn trúng vẻ ngoài của anh ấy mà.”

Mọi người: “…”

Chua xót ghê.

“Anh ấy không phải bạn trai tôi, anh ấy là…” Đường Vãn Vãn gãi đầu, nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra danh từ thích hợp để đặt cho mối quan hệ giữa cô và Thẩm Khác.

Hàng xóm ư? Hay bạn học? Bạn từ nhỏ? Bạn bè? Không phải là người yêu, mà là kiểu bạn bè có thể hôn môi ý. Ừm, giải thích khó ghê.

Vẻ mặt của mọi người kiểu tôi hiểu mà, lại lần nữa chua hết cả miệng rồi. Không phải bạn trai, đây phải là chồng chưa cưới chứ a a a a. Chồng sắp cưới của người khác đúng là chẳng bao giờ khiến ta thất vọng mà.

Các đồng nghiệp nữ như ăn cả một thùng chanh, còn các đồng nghiệp nam thì như ngâm mình trong nước chanh đã hết hạn sử dụng vậy.

Trong công ty có rất nhiều đồng nghiệp nam đã từng theo đuổi Đường Vãn Vãn, nhưng toàn bị cô thẳng thắn từ chối, từ trước tới nay vẫn luôn tưởng cô là người sắt đá vẫn chưa nở hoa, không ngờ cô lại lặng lẽ tìm được một người chồng chưa cưới xuất sắc như vậy.

Bọn họ bán mình bán sức cho công ty, cả một năm chỉ có mỗi phúc lợi là tới nhà chồng chưa cưới của Đường Vãn Vãn làm khách.

Nghiền ngẫm cái cảm giác này xem, đúng là không có so sánh thì không có đau thương.

Không khí trong nhà ăn cực kỳ kỳ lạ.

Đường Vãn Vãn cảm thấy đầy bụng chẳng ăn được nổi gì, cô tuỳ tiện và vài miếng cơm rồi bỏ đũa xuống.

“Chị Vãn Vãn, chị đang cười gì vậy?” Tiểu Thái đưa cô một quả chuối: “Đây, chị ăn chuối đi.”

“Tôi có cười à? Tôi đâu biết đâu.” Đường Vãn Vãn vỗ vỗ mặt, nhìn quả chuối trên đĩa ăn, không biết nghĩ tới gì, mặt cô lại lập tức ửng đỏ.

“Sao mặt chị đỏ quá vậy?”

“Có lẽ tôi vỗ mặt nên bị đỏ đấy.” Đường Vãn Vãn ôm mặt.

Tiểu Thái lại lần nữa chua xót, có bạn trai thích ghê, có một người bạn trai có được cả một khu resort thích ghê, có một người bạn trai vừa đẹp trai như minh tinh lại có được cả khu resort thích ghê.

Chua xót như acid H2SO4 rồi.

Sau bữa cơm, các đồng nghiệp bắt đầu thu dọn phòng ốc. Khu này phân làm sân trước sân sau, nam nữ sẽ phân ra ở và tắm tại suối nước nóng ở cả trước và sau.

Quy mô khu này khá lớn, tất cả các cơ sở vật chất cơ bản đều có. Nhà ăn, phòng gym và chỗ ở thẳng một hàng còn có bể bơi. Nhưng so với khu tư nhân của Thẩm Khác thì vẫn kém hơn nhiều.

Vị trí của Đường Vãn Vãn trong công ty nằm ở tầng quản lý, cô được sắp xếp ở trong một căn phòng có một hồ tắm tư nhân nho nhỏ, tầm nhìn rất đẹp, lúc ngâm mình còn có thể ngắm những dãy núi nhấp nhô bên ngoài.

Nếu chưa từng nhìn thấy khu của Thẩm Khác, cô còn cảm thấy gian phòng này quá tuyệt vời, nhưng dù sao ban nãy cũng đã nhìn thấy…

“Mình đúng là người có những sở thích thấp hèn mà.” Đường Vãn Vãn tự kiểm điểm: “Mình yêu hư vinh, mình tham hưởng lạc, mình còn tham cả cơ thể Thẩm Khác nữa.”

Ba ơi, mẹ ơi, con sai rồi, lần sau con vẫn thế ạ QAQ.

Đường Vãn Vãn kiểm điểm xong, quyết định thu dọn hành lý trước đã, nhưng làm thế nào cô cũng không tìm thấy túi hành lý, định hỏi xem có phải để quên ở chỗ Thẩm Khác không, sau đó cô phát hiện điện thoại cũng không có ở trên. Lúc xuống xe cô đã nhét điện thoại vào túi hành lý.

Cô đi ra ngoài dạo một vòng làm quen với xung quanh, nhắm sắp tới giờ hẹn tắm bồn với Thẩm Khác, thế là cô đi tìm Thẩm Khác. Trong túi quần có thẻ khu Thẩm Khác đưa cho cô, cô quẹt thẻ đi vào.

Đường Vãn Vãn: “!!!”

Thẩm Khác: “??!!!”

“Đệch mẹ.” Thẩm Khác chửi thề một câu, ngây ra trong hồ tắm.

Anh còn đang kh** th*n.

CMN ai lại mặc quần áo khi ngâm mình trong hồ tư nhân nhà mình chứ.

“Toàn là sương trắng cả, nước nóng cũng màu trắng không phải nước trong nên tôi không nhìn thấy gì cả.” Để chứng minh là cô không nhìn thấy gì thật, Đường Vãn Vãn còn cố ý đi tới trước mấy bước.

Thẩm Khác: “…”

Ở thành bể có một cái khăn tắm màu trắng. Thẩm Khác vươn tay, lặng lẽ cầm lên, kéo xuống nước quấn quanh eo.

Đường Vãn Vãn vốn không ngờ anh sẽ không mặc gì. Anh ngồi trong bể tắm, bởi vì có khói trắng phảng phất nên cô thật sự chỉ nhìn thấy đầu anh chứ còn chưa nói là tới cổ.

Nhưng hành động này nói thật đã khiến cô rất lúng túng.

Vì để hoá giải sự xấu hổ, cô bèn máy móc đưa ra một chủ đề: “Thẩm Khác, anh ghê vãi. Đã nói là tôi tới đây để tắm suối tư nhân, thế mà anh lại tắm trước, tí nữa tôi tắm nước bẩn vãi.”

Thẩm Khác: “…”

Thẩm Khác: “Đây là nước chảy lưu động mà.”

“?” Đường Vãn Vãn nghe theo âm thanh tìm đến được đầu nguồn, cô lúng túng “À” một tiếng.

Hai người nhìn nhau nửa phút.

Đường Vãn Vãn gãi đầu: “Để tôi đi lấy túi hành lý.”

Tìm thấy túi hành lý, cô mở điện thoại ra xem thời gian, mới phát hiện cô đã tới sớm mất một tiếng. Nếu giờ quay về, vừa đi vừa về lãng phí hết thời gian trên đường, không bằng tắm sớm rồi về sớm.

“Thẩm Khác, anh mau đi ra đi. Tôi đi thay đồ, thay xong tôi ra ngâm.” Đường Vãn Vãn kéo túi đi vào phòng tắm.

Cô tắm trước, sau đó thay một bộ đồ bơi màu đỏ, lại khoác thêm một chiếc áo sa tanh màu trắng dài tới đùi, còn tô son môi cẩn thận.

Sau đó cô bắt đầu căng thẳng một cách kỳ lạ.

Trong ngực cô như có một cái trống, cứ đánh đùng đùng đùng liên tiếp.

Cô ngồi trên ghế gửi tin nhắn cho Chu Châu: [Cứu với, giờ tao đã thay xong đồ tắm, tô son xong rồi, giờ đi ra làm sao đây QAQ.]

Chu Châu: [Bò ra đi.]

Đường Vãn Vãn: [Chẳng biết Thẩm Khác đi chưa, ban nãy tao bảo anh ta đi ra đấy.]

Chu Châu: [Mày ngốc à. Anh ta đi rồi thì mày còn mặc áo tắm cho ai coi, đánh son cho ai ngắm nữa?]

Đường Vãn Vãn: [Tao thấy Thẩm Khác không hề muốn ngủ với tao, không không, thực ra tao cũng không muốn ngủ với anh ta. Tao muốn hôn anh ta thôi, môi anh ta mềm thơm ngọt lắm TAT.]

Chu Châu: [Mày còn không đi ra nữa là miệng anh ta sẽ bị cô khác hôn đấy.]

Đường Vãn Vãn: [Nhưng mà tao…]

Nín nhịn một lúc lâu cô mới gõ nốt ba chữ còn lại: [Xấu hổ lắm.]

Chu Châu: [Đường Vãn Vãn, ban nãy tao làm cho mày một quẻ rồi đấy. Trong vòng 10 giây, nếu mày không đi ra ngoài, Thẩm Khác sẽ hôn cô khác.]

Chu Châu bốc bài chuẩn lắm.

Đường Vãn Vãn không kịp nghĩ ngợi gì thêm, cô đặt điện thoại xuống vèo cái chạy ra ngoài phòng tắm.

Chu Châu liên tiếp gửi 2 tin nhắn tới, cô đều không nhìn thấy.

Chu Châu: [Mày mà biết xấu hổ cơ à! Đây là chuyện đáng mừng đấy tung hoa tung hoa.]

Chu Châu: [Xấu hổ là tiết tấu tiền yêu đương đấy, Đường Vãn Vãn cuối cùng mày cũng biết! Yêu! Rồi!]

Thẩm Khác vốn đã đi ra khỏi bể, vừa nhìn thấy Đường Vãn Vãn, anh ngây ra tại chỗ mất ba giây, rồi như ma xui quỷ khiến lại bước vào trong bể, ngồi xuống.

Tới khi nhìn cô lần nữa, anh cúi đầu xuống nhìn chiếc khăn ở eo mình.

Nhìn lần thứ ba, anh đưa tay vuốt mũi, cảm ơn trời đất cảm ơn ánh nắng soi rọi mặt đất, anh không quê tới nỗi chảy máu mũi.

Đường Vãn Vãn càng đi gần tới càng lúng túng, cô căng thẳng tới nỗi nghe được cả tiếng hít thở của mình.

Cô vừa muốn Thẩm Khác nhìn mình, lại không muốn anh nhìn lắm.

Trong sự bất an lúng túng mâu thuẫn, cô đã đi tới trước bể tắm. Cô không dám nhìn Thẩm Khác, chỉ bước chân xuống, ngồi đối diện với anh.

Bể tắm rất to, đủ để hai người trưởng thành cùng ngồi tắm. Cho dù là hai người ngồi đối diện duỗi chân ra thì cùng lắm chỉ là hai mũi chân chạm nhau thôi.

Tình huống “cùng lắm” này cuối cùng đã xảy ra.

Mũi chân chạm nhau, hai người nảy ra như giật điện.

Đường Vãn Vãn đắm mình trong làn nước ấm, lắp bắp chỉ trích Thẩm Khác: “Sao sao anh không đi ra đi? Không phải tôi bảo anh đi ra à? đ* h** s*c.”

Thẩm Khác giả vờ ung dung thản nhiên: “Đây là địa bàn của anh, dựa vào đâu mà em bảo anh đi là anh phải đi.”

Đường Vãn Vãn: “Anh như chó ý, đi đâu cũng phải làm bãi đánh dấu địa bàn.”

Thẩm Khác: “Em còn nói nữa là anh làm bãi ở đây thật đấy.”

Hiện trường cãi nhau của hai bé tiểu học.

Cãi nhau á? Ai bảo học sinh tiểu học cãi nhau chẳng ra đâu vào đâu nào?

Đường Vãn Vãn híp mắt, hoá ra là Thẩm Khác muốn hôn rồi, lần trước không phải cãi nhau mãi rồi thành hôn sao?

“Lêu lêu lêu, tôi cứ nói đấy, anh làm bãi đi.” Cô tiếp tục cái.

Ục một tiếng.

Thẩm Khác đột nhiên gục về phía trước, cả người chìm xuống đáy bể.

Anh ngủ mất rồi.

“Đây là tư thế đi tiểu kiểu gì vậy?” Đường Vãn Vãn bất ngờ: “Thẩm Khác, anh mà dám đi vệ sinh là tôi dám cắt cái đó của anh đấy.”

Ùng ục ùng ục, trong bể sủi bọt.

Đây là… tiếng uống nước mà?

“Thẩm Khác?”

Đáy bể không sâu, đứng lên chỉ tới eo, chắc chắn không chết đuối, nhưng Thẩm Khác mãi không trả lời, Đường Vãn Vãn bắt đầu hoang mang. Cô chui xuống nước, kéo Thẩm Khác lên.

Thẩm Khác đã bất tỉnh, bộ dạng như đuối nước.

“Thẩm Khác, anh đừng có mà dọa tôi nhé, không vui tí nào đâu.” Đường Vãn Vãn sắp sợ tới phát khóc, gọi điện thoại kêu người tới cần một khoảng thời gian nhất định, hơn nữa điện thoại của cô còn để trong phòng tắm.

Hồi còn học đại học cô từng cùng Chu Châu học qua một vài kiến thức cấp cứu cơ bản. Khai thông đường thở, bắt đầu ép tim, hô hấp nhân tạo.

“Khụ khụ khụ.” Thẩm Khác nôn ra mấy ngụm nước rồi từ từ tỉnh lại.

Mắt Đường Vãn Vãn đỏ quạch: “Anh có bị ngốc không đấy, tôi bảo anh làm bãi, anh uống nước làm gì?”

Tóc cô ươn ướt, dính cả lên mặt, chiếc áo sa tanh màu trắng dán chặt lấy người, ôm lấy bộ đồ bơi màu đỏ dưa hấu, trông cô như một viên thạch. Có lẽ vì hơi nóng bốc lên, hoặc bởi vì sợ hãi, sắc mặt cô trắng bệch càng tôn lên màu đỏ mọng của đôi môi. Lúc nói chuyện, hai cọng tóc dính lên đôi môi to son của cô, cực kỳ gợi cảm. Lúc này không có bất kỳ cảnh sắc nào hấp dẫn xinh đẹp hơn cô.

Thẩm Khác túm cô đứng dậy, rồi không nói không rằng hôn lên môi cô, anh như thưởng thức một viên thạch, từng chút từng chút m*t sạch màu son bên trên. 

Tâm trạng của Đường Vãn Vãn lúc lên lúc xuống, từ sợ hãi sang bất ngờ rồi với vui thích.

Cô cảm thấy mình như lái moto biển, ngông cuồng bay bổng khắp nơi, tạo thành những bọt sóng tung toé, còn k*ch th*ch đẹp đẽ hơn những biển hoa nở ra trong vườn nhà cô lần trước.

Một lúc sau, Thẩm Khác buông cô ra: “Anh hôn sướng chứ?”

Đường Vãn Vãn đỏ mặt, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Thẩm Khác nhìn thẳng vào mắt cô: “Em có muốn sướng hơn không?”

Đường Vãn Vãn: “?”

Thẩm Khác: “Đừng về nữa, tối nay ngủ lại đây đi.”

Bình Luận (0)
Comment