Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 31

Tắm suối nước nóng sướng ghê.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Xe máy thành tinh, biết quyến rũ người khác rồi.

Não của Đường Vãn Vãn trống rỗng, cô rất muốn cưỡi xe máy.

Một tay Thẩm Khác ôm chặt lấy gáy cổ, giọng nói mê hoặc: “Hôm nay em đẹp quá.”

Hồn Đường Vãn Vãn như bay lên trời.

Mẹ cô từng nói sau khi xây dựng đất nước xong đã không còn có thứ thành tinh nữa, xe máy mau cút ra đi a a a.

Cút nhanh lên, ục—

Rơi vào trong bể tắm.

Không biết từ lúc nào, khăn tắm của Thẩm Khác đã quấn lấy áo cô, lúc Đường Vãn Vãn rơi xuống bể tắm cũng kéo luôn cả Thẩm Khác ngã theo.

Nghĩ tới việc ban nãy anh suýt chết đuối bên trong bể tắm, Đường Vãn Vãn vội vàng vớt anh lên, trong lúc hỗn loạn, cô đã bị anh ép ngược lại lên góc bể.

Cảm giác này y như thể cùng xe máy rơi xuống vực sâu, cô coi xe máy như tính mạng mình, cho dù chết cũng phải bảo vệ xe máy không bị vỡ linh kiện, kết quả quên mất xe máy là sắt thép không hỏng được, còn cô mới là thể xác bằng thịt bằng máu dễ dàng đánh ngã.

Thôi được rồi, tự làm tự chịu vậy.

“Đường Vãn Vãn, anh muốn làm một thằng trai tệ lừa em kết hôn.”

Trong bể tắm khói trắng phảng phất, sương khói mờ nhân ảnh, độ ấm vừa phải, nước chảy lăn tăn. Không khí rất thích hợp để làm vài chuyện thung thướng, ví dụ như cạy kẽ chân này. (Á không phải đâu nha.)

Không biết có tính là cưỡi xe máy không, nhưng trong nhận thức của Đường Vãn Vãn, thế này cũng được tính là cưỡi xe máy. Dù sao cô đã hôn lên bánh trước, hai tay cầm và móc khoá.

Huhu nụ hôn này có thể khiến cô nhung nhớ mất ba ngày.

Đường Vãn Vãn nằm lên thành bể nghịch đá, vừa nghịch vừa cười.

Ban nãy cô bảo đói, đột nhiên muốn ăn bánh canh thịt lừa nên Thẩm Khác đã đi mua cho cô rồi. Anh còn nói, đợi anh quay về, anh sẽ tháo xe máy ra chơi với cô.

Cô muốn chơi thể nào thì chơi.

Có chút mong đợi, lại có chút xấu hổ.

Cô định gửi tin nhắn cho Chu Châu, nhưng điện thoại để trong phòng tắm, cô lười đi lấy. Ngâm suối nước nóng thích ghê, cô sắp ngâm đến rã cả xương ra rồi. Ôm mặt.

Trên bể tắm có đủ các loại đồ ăn vặt và nước uống, ở đối diện còn lắp một cái tivi.

Đường Vãn Vãn ngâm mình trong suối nước nóng, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tivi.

Bình thường lúc cô chán cũng sẽ xem vài show giải trí, nhưng hôm nay cô chẳng xem được gì, lúc xem show giải trí, cô còn chê là tiết mục quá ồn ào. Cô cầm điều khiển đổi kênh, toàn chán òm, kênh âm nhạc cũng rất ầm ĩ, ảnh hưởng tới việc cô hồi tưởng lại nụ hôn ban nãy.

Nhưng tắt tivi đi, trong phòng lại quá yên ắng, trong lòng cô trống rỗng lắm.

Bể tắm được đào ở trong phòng nhưng tầm nhìn cực kỳ rộng rãi, ngồi ngâm mình trong bể cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh khu resort, bởi vì có sương trắng phảng phất nên sẽ khiến người ta có cảm giác như trong chốn bồng lai tiên cảnh.

Cưỡi xe máy chạy trong chốn bồng lai tiên cảnh là khung cảnh đẹp biết nhường nào nhỉ.

Hai mắt Đường Vãn Vãn nhìn ra phía xa xăm, khung cảnh ấy khiến cô k*ch th*ch, nhiệt độ cơ thể đột nhiên bốc lên cao, cô lập tức cảm thấy sôi sùng sục, như sắp bị thiêu chết vậy.

Không được, không được. Cô thu lại những suy nghĩ, lại cầm điều khiển lên đổi kênh.

Kênh nông nghiệp đang chiếu một tiết mục nông dân vượt khó, một gia đình nông dân ở địa phương nào đó vừa mới đầu tư một chiếc máy kéo hiệu năng cao, nâng cao hiệu suất vượt bậc.

Ổn lắm, Đường Vãn Vãn dừng lại ở kênh này, nghiêm túc đón xem, trái tim cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thời gian buổi chiều nhanh chóng trôi qua, lòng bàn chân cô sắp ngâm tới mức đầy nếp nhăn rồi Thẩm Khác vẫn chưa về.

Đường Vãn Vãn đi ra khỏi bể tắm, vào phòng tắm thay đổ. Trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ toàn là của đồng nghiệp công ty. Cô gọi lại cho Tiểu Thái.

“Chị Vãn Vãn, tối nay công ty có hoạt động, bọn em đang trang trí. Chị còn ở trong khu resort không? Giờ qua đây còn kịp đấy.” Tiểu Thái nhỏ giọng nói: “Ban nãy các sếp không tìm thấy chị nên giận lắm.”

“Không phải hoạt động là tắm suối nước nóng tập thể à?” Đường Vãn Vãn hỏi.

“Vốn là vậy, nhưng đại cổ đông của công ty mang theo tổ dự án 3Z đột nhiên giá đáo.” Tiểu Thái nói: “Đúng rồi, lần này là hoạt động liên minh hữu nghĩ đấy.”

“Liên minh với ai?”

“Thì là tổ dự án 3Z đấy.”

“Ừ, em gửi chị địa chỉ đi, giờ chị quá đó.”

Đúng như tên gọi, tổ dự án 3Z là một bộ phận phụ trách dự án 3Z ở giai đoạn hiện tại, tuy là cùng một công ty, nhưng bộ phận kỹ thuật và bộ phận dự án không ở cùng một tầng, ngoại trừ các vấn đề công việc ra thì hai bên không qua lại quá nhiều, các nhân viên cũng không quen nhau.

Năm nay Đường Vãn Vãn phụ trách một dự án công trình khác, nhưng cô cũng từng nghe nói tới tổ dự án 3Z. Dự án 3Z là một dự án công trình công ty năm nay mới nhận, đây là một dự án có khối lượng giao dịch khổng lồ, và là dự án ưu tiên hàng đầu của công ty trong năm nay.

Đường Vãn Vãn đoán, có lẽ hôm nay tổ dự án 3Z vừa khéo cũng với đây tổ chức team building, còn lý do lại liên minh hợp tác với bộ phận kỹ thuật thì có lẽ là vì khoảng thời gian tới sẽ phải hợp tác trong công việc.

Cô vội vàng thay quần áo, lúc này trong điện thoại lại có tin nhắn, cô liếc nhìn, là Chu Châu hỏi về tiến triển giữa cô và Thẩm Khác. Có tiện tay gửi lại một tin nhắn âm thanh, nhanh chóng ngắn gọn giải thích lại việc ngoài ý muốn lúc cùng ngâm suối nước nóng buổi chiều.

Chu Châu thích thú tới mức hét lớn liên tục.

“Công ty đột nhiên tổ chức hoạt động liên minh hợp tác, tao phải qua đó ngay, không nói với mày nữa nhé.” Đường Vãn Vãn định ra ngoài.

“Chờ đã, tao có dự cảm.” Chu Châu bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình: “Có khi nào đây là chiêu trò cầu hôn không?”

Đường Vãn Vãn: “?”

Chu Châu nói nghe như có thật: “Mua chuộc đồng nghiệp của đối phương, lấy lý do công việc hẹn bên nữ ra, sau đó tỏ tình cầu hôn trước mặt nhiều người, dưới sự hô hào của đám nmày lại thích cái chiêu quê mùa này nha.”

Đường Vãn Vãn lúng túng: “Không phải chứ.”

“Sao lại không?” Chu Châu đáp: “Tao hỏi mày nhé, có phải lần này vì chuyến du lịch suối nước nóng mà trúc mã của mày đã dồn toàn bộ tâm huyết, bao một gian phòng cao cấp nhất khu resort không?”

Đường Vãn Vãn: “Anh ấy đâu có bỏ tiền ra đâu, khu resort này là của nhà anh ấy.”

Chu Châu: “?!!!”

Chu Châu: “Đừng có mà lừa tao!!!!”

Đường Vãn Vãn: “Tao chưa kể với mày à? Ba anh ấy là người giàu nhất Thành phố Đồng.”

“Mày chưa kể với tao! Tao không biết!” Chu Châu phát điên: “Người giàu nhất Thành phố Đồng không phải là Thẩm — Thẩm Khác cũng họ Thẩm! Hay lắm Đường Vãn Vãn, mày lại giấu tao lâu tới vậy!”

“Tao tưởng tao kể rồi cơ.” Đường Vãn Vãn gãi đầu: “À khoảng thời gian trước anh ấy giả vờ phá sản, không cho tao kể với người khác là anh ấy phá sản.”

Chu Châu cầm micro tu tu nói: “Cuối cùng tao cũng được mở mang tầm mắt rồi, trời ơi đàn ông kiểu gì mà tuyệt vời nhất trần thế vậy. Số! Một! Vũ! Trụ! luôn!”

Cao Bằng Phi đang tập đấm bốc với bao cát, nghe thấy lời của Chu Châu thì nhíu mày nhìn sang. Chu Châu liếc anh ấy một cái, không hề biết điều mà vẫn điên cuồng lăn qua lăn lại trên ghế sô pha khen Thẩm Khác.

Cao Bằng Phi tháo găng tay xuống, sải bước đi tới, một tay ôm lấy Chu Châu, tư thế cực giống tư thế đại bàng tóm gà.

“Đường Vãn Vãn anh ta có tiền như thế, chắc chắn có thể thu mua công ty mày, có khi tổ dự án 3Z mà mày nói là của anh ta đấy.” Trước khi cúp máy, Chu Châu cố gắng hết sức giúp đỡ bạn mình: “Một màn cầu hôn hoành tráng đấy, mày phải ăn diện cho xinh vào nhá.”

Chiếc điện thoại di động bị ném vào một góc.

Cao Bằng Phi rất ghen tị: “Người đàn ông tuyệt vời nhất trần gian sao?”

“Chồng ơi em sai rồi.” Chu Châu rúc vào lòng anh ấy cười hihi: “Lần sau em vẫn dám.”

Cao Bằng Phi: “…”

Chu Châu: “Anh đừng có mà tha cho em, hãy dạy dỗ em thật tử tế ở trên giường ấy.”

*

Những gì Chu Châu nói rất có căn cứ, Đường Vãn Vãn bán tín bán nghi.

Cầu hôn sao? Kết hôn với Thẩm Khác á?

Cô chưa từng nghĩ đến hai vấn đề trên, trong đầu cô rối như bòng bong, cầu hôn trước đám đông gì đó, cô sợ cô sẽ không nhịn được mà tung chưởng với Thẩm Khác trước mặt nhiều người.

Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng trước khi ra ngoài cô vẫn bôi son.

Bối rối đi tới nơi tổ chức hoạt động liên minh hợp tác, vừa nhìn qua, trang trí y như một buổi cầu hôn vậy.

Không phải chứ? Là thật à?

Bắp chân Đường Vãn Vãn run lên, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy sợ hãi.

Đột nhiên một chiếc xe máy siêu ngầu lướt qua trước mặt cô.

Đường Vãn Vãn: !!!

Chiếc xe máy được trang trí như một chiếc xe cưới, các bông hoa hồng cắm lên ấy được thiết kế vô cùng khéo léo. Vẻ đẹp của những bông hồng mềm mại hoà quyện cùng vẻ cứng rắn của chiếc xe máy đã được cải tạo.

Trên chiếc xe máy có một người đàn ông mặc một bộ vest màu đen, đôi chân rắn rỏi được chiếc quần tây ôm lấy, vừa thẳng vừa giải, cực kỳ hút mắt.

Nhưng anh ta không phải Thẩm Khác.

“Khéo thật đấy.” Trương Tông Chính tủm tỉm cười: “Chiếc xe máy lần trước anh nhờ em cải tạo xong rồi, em có muốn lái thử không?”

Dự án 3Z, ba phiên âm đầu tên của Trương Tông Chính chẳng phải là 3 chữ Z hay sao (Zhang ZongZheng)!

Đồng nghiệp trong công ty bắt đầu hò hét, hôm nay chúng ta chua như chanh mất thôi!

Một người là người có được cả khu resort, còn người còn lại lại là đại cổ đông hợp tác với công ty, là người đứng sau dự án 3Z.

Giữa tiếng hò reo, Đường Vãn Vãn nhìn Trương Tông Chính, bỗng đùng một tiếng sấm đánh ngang trời, cuối cùng cô cũng nhớ anh ấy trông giống ai.

Trương Kỳ Chính.

Đêm Giáng Sinh năm cuối đại học, Trương Kỳ Chính của lớp 3 đã tự mình tặng cho Đường Vãn Vãn một cái nồi sắt tự mình làm, chuyện này đã từng trở thành chuyện cười của viện điện cơ một khoảng thời gian.

Đêm Giáng Sinh, dưới lầu ký túc xá nữ toàn là nến xếp hình trái tim để tỏ tình, trong số vô số ngọn nến và những bông hồng, Trương Kỳ Chính lại cầm một cái nồi sắt, cực kỳ nổi bật.

Ban đầu mọi người tưởng anh ấy đến đấy chỉ là tham gia vào quần chúng hóng hớt chuyện tỏ tình, trong đó có một nam sinh còn đùa là: “Anh em, tôi có mì này, làm một nồi đi?”

Trương Kỳ Chính đang ôm nồi: “Quà tôi tặng người khác đấy.”

Một lúc sau, mấy chàng trai kia bắt đầu gọi to để tỏ tình: “Bạn XXX lớp XX chuyên ngành XX ơi!”

Trương Kỳ Chính cũng gõ đáy nồi hét theo: “Đường Vãn Vãn lớp 2 chuyên ngành thiết kế cơ khí và tự động hoá ơi!”

Mọi người đều ngây ra trước hành động tỏ tình này của anh ấy, đây là lần đầu tiên thấy có người tỏ tình tặng nồi đấy.

Trương Kỳ Chính đỏ mặt: “Đây không phải một cái nồi bình thường đâu, là chính tay tôi làm đấy.”

Mọi người cười phá lên.

*

Thẩm Khác dắt theo một con heo về phòng ở khu resort.

Không đọc nhầm đâu, chú heo này chính là bé Ba, là bé Ba đưa tới đây từ khu nuôi lợn Sao Đỏ ở thôn Nhị d** Tử, cũng là bé Ba độc đinh đời thứ 11.

Vốn dĩ Thẩm Khác định ôm cây đợi thỏ, đợi Đường Vãn Vãn tự cắn câu. Nhưng hôm nay là ngoài ý muốn, mọi thứ có hơi mất kiểm soát, tuy là chưa tới bước cuối cùng, nhưng anh cũng đã xà nẹo Đường Vãn Vãn rất nhiều.

Dù sao cũng là trai tệ, không bằng cứ tệ cho tới cùng đi, đợi gạo nấu thành cơm thì lừa cô kết hôn.

Tới lúc đó cho dù ba Đường có ngăn cản cũng chẳng ích gì, cùng lắm thì anh nhận tội, tặng mẹ Đường một cái sân khấu kịch là được.

Trong trí nhớ của anh, mẹ Đường rất thích nghe kịch, mà ba Đường lại là người sợ vợ. Chiến thuật xoay vòng, xử lý Đường Vãn Vãn và mẹ Đường trước, sau đấy chỉ còn một mình ba Đường muốn phản đối cũng vô ích.

Kế hoạch hoàn hảo, trong lòng thung thướng.

Anh quay về nhà họ Thẩm đón bé Ba ra, rồi lại tới một tiệm bán đồ ăn truyền thống lâu đời mua một phần bánh canh thịt lừa.

Lúc xếp hàng mua đồ ăn, bé Ba đột nhiên phát điên, thoát khỏi sự kiểm soát của anh rồi bắt đầu tung hoành trên đường. Cả một đám người đuổi theo mãi mới tóm được nó, lãng phí rất nhiều thời gian.

Anh một tay ôm heo, một tay cầm bánh canh thịt lừa quay về khu resort, nhưng lại không thấy bóng dáng Đường Vãn Vãn đâu.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, trời đã ngả màu.

Tuy bánh canh thịt lừa để ở trong cặp lồng giữ nhiệt, nhưng để lâu rồi thì không ngon nữa, sẽ có mùi tanh.

Thẩm Khác hỏi người quản lý resort về thông tin công ty của Đường Vãn Vãn, quản lý nói với anh, công ty đã thuê một bãi cỏ để tổ chức hoạt động liên minh hợp tác buổi tối.

Lúc anh rời khỏi đây, Đường Vãn Vãn đã kêu là đói, đòi ăn món bánh canh thịt lừa, giờ là giờ cơm tối, chắc chắn cô vẫn chưa ăn gì. Thế là, Thẩm Khác định đi tìm Đường Vãn Vãn, ít nhất thì uống canh trước đã.

Cầm theo cặp lồng đi ra bãi cỏ, đi tới nửa đường, bé Ba đột nhiên ủn à ủn ịt đuổi theo.

Sau vài lần tiếp xúc, bé Ba đã nhận chủ, chỉ muốn ở gần Thẩm Khác.

Nếu đã theo tới đây, Thẩm Khác coi như dắt lợn đi dạo vậy, nên cũng không đuổi nó về.

Bãi cỏ rất náo nhiệt, hình như có người đang tỏ tình.

Thẩm Khác hừ một tiếng, có chút không vui: “Không ngờ lại có người đụng hàng tỏ tình với mình, xui ghê.”

“Đường Vãn Vãn, người đàn ông chủ nhân của khu resort đã tới rồi.” Có người đột nhiên hét lên.

Cổ của tất cả mọi người như mọc ra một bông hướng dương kinh dị, soạt một cái, nhìn về phía mặt trời (Chính là Thẩm Khác).

Thẩm Khác đứng trên sườn núi, tay trái ôm một con heo đốm mập, tay phải cầm cặp lồng.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm về phía Đường Vãn Vãn và Trương Tông Chính.

Bình Luận (0)
Comment