Xuyên Không Thành Phu Nhân Ác Độc Của Nguyên Soái Tàn Tật

Chương 231

Thẩm Kỳ Nhiên thấy đau đầu.

Sao lại thế này? Tại sao mọi chuyện đều không giống như mình tưởng tượng? Là do Du Tư Tháp quá thâm sâu, hay do mình nghĩ quá phức tạp?

“À ừm, anh, anh lại đây ngồi đi.” Thẩm Kỳ Nhiên đã không còn vẻ kiêu ngạo như trước.

“À, quần áo cũng đừng giặt nữa, cứ để sang một bên đi.”

Vừa rồi Thẩm Kỳ Nhiên trò chuyện với Lạc Na, Thiệu Hành cũng nghe loáng thoáng được một chút. Thấy vẻ chột dạ của đối phương, hắn thấy buồn cười trong lòng nhưng không biểu lộ ra mặt, làm theo lời Thẩm Kỳ Nhiên, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.

Thẩm Kỳ Nhiên ngượng ngùng ho khan một tiếng, cứng họng nói.

“Ách… Chúng tôi đã xác minh rồi, những tài liệu mật mà anh gửi cho tôi đúng là thật.”

Thiệu Hành không chút bất ngờ gật đầu: “Ồ.”

“Những tài liệu đó rất quan trọng với chúng tôi, giúp ích rất nhiều… Tôi, tôi đã tin tưởng anh có thành ý rồi. Đương nhiên, chúng tôi sẽ không nhận lợi ích của anh mà không đền đáp. Anh rốt cuộc có mục đích hay yêu cầu gì, có thể nói cho tôi biết. Chỉ cần không chạm đến giới hạn, tôi đều có thể giúp anh thương lượng hoặc đàm phán với các đại lão .”

Cậu cũng đã từng nghi ngờ liệu những tài liệu Du Tư Tháp tung ra có phải chỉ để lừa dối lòng tin của mình không, nhưng nghĩ lại thì thấy không thể. Bởi vì nó không hề có lợi ích tương xứng – chỉ để có được lòng tin của mình thì lấy ra một hai tài liệu là đủ rồi, đầu óc có vấn đề mới có thể một hơi lấy ra hơn chục bản.

Điều này chẳng khác gì trực tiếp vét sạch tài sản, Thẩm Kỳ Nhiên tự thấy giá trị của mình căn bản không đáng để Du Tư Tháp phải làm đến mức đó, hoàn toàn không tính toán ra được!

Thiệu Hành lắc đầu: “Tôi không có mục đích hay yêu cầu gì.”

“Đến lúc này rồi, còn giấu giếm thì không thú vị đâu.” Thấy đối phương kín miệng như vậy, Thẩm Kỳ Nhiên cũng cạn lời.

“Nếu anh không có ý đồ gì, tại sao nhất định phải ghép đôi với tôi?”

“Tôi nói rồi, vì tôi thích anh.”

Thẩm Kỳ Nhiên: “…”

Thẩm Kỳ Nhiên: “Đại ca, hai chúng ta trước khi ghép đôi, mới chỉ gặp nhau một lần thôi mà.”

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên, không được sao?”

Thẩm Kỳ Nhiên: “…”

Thẩm Kỳ Nhiên: “Vậy sao lúc trước anh còn muốn lên sân khấu bắt tôi!” Thậm chí gây ra một mớ hỗn độn lớn như vậy.

“Tôi đã nói rồi, đó là một hiểu lầm.” Thiệu Hành bình tĩnh nói

“Ngày đó tôi lên sân khấu không phải để bắt anh, chỉ vì thích anh, có chút không kìm lòng được, muốn đưa anh về nhà mà thôi.” Lúc đó hắn thật sự đã định đưa người về “nhà”.

Thẩm Kỳ Nhiên: “…”

Thẩm Kỳ Nhiên: “Anh biết cái hành vi cướp người một cách đơn phương như vậy là sai không!”

Thiệu Hành gật đầu: “Biết, cho nên sau này tôi đã đi theo quy trình bình thường, nộp đơn xin lên trung tâm ghép đôi, bây giờ thì đã trở thành phối ngẫu hợp pháp của anh trong mùa sinh sản.”

“…” Sao anh lại có cái giọng điệu “Mau đến khen ngợi tôi đi” thế kia? Đây là chuyện gì đáng để kiêu hãnh và tự hào sao!

Thẩm Kỳ Nhiên xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu càng đau hơn. Cậu hiện tại thà rằng Du Tư Tháp có ý định bất lợi với mình còn hơn. Cái sự “quy phục” bất ngờ này ngược lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

“ Cậu  không cần phiền não như vậy, tôi sẽ không làm gì cậu , cũng không bắt buộc cậu phải đáp lại.” Thiệu Hành thấy Thẩm Kỳ Nhiên rối rắm như vậy, biết chuyện này không thể nóng vội, liền an ủi

“Chỉ cần cậu biết tôi không có ác ý, không cần đề phòng tôi như vậy nữa là được.”

Nói xong, hắn đứng dậy, rất tự nhiên chuyển sang một chủ đề khác.

“Còn việc nhà nào cần tôi làm không? Nếu không có, tôi tiếp tục đi giặt quần áo nhé?”

“À, thôi thôi, phần còn lại tôi làm cho.” Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng ngăn hắn lại. Vừa rồi mình vì hiểu lầm mà hành hạ người ta quá mức, nào còn mặt mũi tiếp tục làm tra nam nữa.

“Anh, anh đi nghỉ ngơi một bên đi.”

Quan trọng hơn là, Thẩm Kỳ Nhiên hiện tại cảm thấy Du Tư Tháp không phải là do “não tình yêu” phát tác, mà là do trước đó bị đập đầu nên đã trở nên nửa ngây ngốc rồi.

Cậu không thể bắt nạt kẻ ngốc, như vậy là không có đạo đức, cũng vô nhân đạo! Cho nên việc nhà gì đó, vẫn là mình tự làm vậy…

Mấy ngày sau, kỳ nghỉ của Thẩm Kỳ Nhiên chính thức kết thúc, cậu lại phải lên sân khấu tiếp tục biểu diễn.

Buổi biểu diễn lần này bắt đầu khá sớm, Thẩm Kỳ Nhiên muốn đi sớm đến địa điểm để chuẩn bị trước. Trời chưa sáng cậu đã bò dậy khỏi giường, thu dọn xong xuôi, vừa rón rén ra khỏi phòng, thì cánh cửa phòng ngủ phụ bên cạnh cũng bất ngờ mở ra.

“Ra ngoài sớm thế?” Thiệu Hành đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cậu . Hắn ngủ nông, vừa rồi nghe thấy phòng Thẩm Kỳ Nhiên có động tĩnh, hắn lập tức tỉnh dậy, cố ý ra xem tình hình.

Không ngờ mình hành động nhẹ nhàng như vậy mà vẫn đánh thức được người ta. Thẩm Kỳ Nhiên sửng sốt một chút, vội vàng xua tay: “Tôi đi biểu diễn, anh về phòng ngủ tiếp đi.”

So với mấy ngày trước, thái độ của Thẩm Kỳ Nhiên đối với Du Tư Tháp rõ ràng đã tốt hơn nhiều. Dù sao cũng đã biết đối phương không có ý định cố ý hại mình. Hơn nữa, vì nghi ngờ đối phương có lẽ đã bị đập hỏng đầu óc, Thẩm Kỳ Nhiên hiện tại nhìn Du Tư Tháp luôn mang một cặp kính “quan tâm trẻ em thiểu năng trí tuệ”, cảm giác… rất đồng cảm, rất thương hại, và tâm trạng rất phức tạp.

“Hôm nay cậu muốn đi biểu diễn?” Thiệu Hành nhíu mày.

“Nhưng pheromone của cậu vẫn chưa ổn định hơn so với mấy ngày trước, không sợ xảy ra ngoài ý muốn sao?”

Thẩm Kỳ Nhiên sửng sốt, vì cậu không ngửi thấy, thật sự không hiểu rõ trạng thái pheromone của mình: “Thật sự không ổn định sao?”

Thiệu Hành gật đầu: “Không ổn định lắm, tốt nhất nên xử lý một chút.”

Thẩm Kỳ Nhiên giật mình, theo bản năng cảnh giác: “Xử, xử lý thế nào?”

“ Cậu lại đây.”

“…”

Ai cũng biết, muốn ổn định pheromone chỉ có một cách duy nhất là giao phối. Dù người trước mắt trong lòng Thẩm Kỳ Nhiên đã được xếp ngang hàng với “ngốc bạch ngọt”, cậu vẫn lập tức thụt lùi vài bước, như đối mặt với kẻ thù lớn.

Thiệu Hành: “…”

Thiệu Hành: “… cậu đừng căng thẳng, không phải là phương pháp cậu nghĩ đâu.”

Kết quả Thẩm Kỳ Nhiên lùi xa hơn, trông có vẻ như muốn lao thẳng ra ngoài. Thiệu Hành dở khóc dở cười trong lòng, dứt khoát không phí lời nữa, đột nhiên thoắt cái đã ở bên cạnh Thẩm Kỳ Nhiên, dùng tay nắm gáy cậu .

Thẩm Kỳ Nhiên kinh hãi: “Anh…!”

Nhưng không đợi cậu giãy giụa, đối phương rất nhanh đã thu tay lại, và tự giác giữ khoảng cách an toàn với cậu , đứng lại ở cửa phòng ngủ phụ.

“Được rồi.” Thiệu Hành nhẹ nhàng nói.

Thẩm Kỳ Nhiên: ?

“Này, như vậy là được sao?” Tiêm một mũi cũng không nhanh thế này đâu! Thẩm Kỳ Nhiên khó tin sờ sờ gáy, cũng không cảm thấy có gì thay đổi.

“Ừm.” Thiệu Hành gật đầu. Hắn đã dùng tinh thần lực thay đổi một chút các thông số pheromone của Thẩm Kỳ Nhiên, như vậy là đủ rồi.

“Có thể ra ngoài rồi,” Thiệu Hành tựa vào cạnh cửa, vẫy tay với cậu .

“Chúc cậu biểu diễn thành công.”

Mặc dù Thẩm Kỳ Nhiên không thể hiểu nổi, thậm chí cảm thấy đối phương đang cố ý trêu chọc mình, nhưng thời gian đã sắp không kịp rồi. Cậu không rảnh cãi cọ với Du Tư Tháp, lập tức ra cửa, sau khi hội hợp với các bảo tiêu đang chờ bên ngoài, họ bắt xe đến địa điểm biểu diễn hôm nay.

Lạc Na đã đợi sẵn trong phòng hóa trang, thấy Thẩm Kỳ Nhiên bước vào, lập tức đón lấy. Hai người vừa đối mặt, Lạc Na không khỏi sửng sốt. Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho những người khác lui ra, kéo Thẩm Kỳ Nhiên hỏi nhỏ.

“Kỳ Nhiên, pheromone của anh bị sao vậy?”

Trước đây, pheromone của Thẩm Kỳ Nhiên như một đóa hoa nở rộ nồng nàn, hơi thở quyến rũ như một chiếc móc câu mê hoặc, bất chấp khoảng cách xa xôi, vẫn có thể khiến các trùng cái xao động.

Giờ đây, pheromone của Thẩm Kỳ Nhiên lại đột nhiên trở nên rất yên ổn, như một đóa hoa tươi đẹp bỗng khép nụ lại, tuy vẫn còn hương thơm thoảng ra, nhưng đã an phận hơn rất nhiều.

Thẩm Kỳ Nhiên cũng ngạc nhiên, cái véo của Du Tư Tháp vậy mà thật sự có hiệu quả sao?

“Là Du Tư Tháp làm phải không?” Lạc Na nghiêm túc nói.

“Ai?” Suy nghĩ trong lòng đột nhiên bị người khác vạch trần, Thẩm Kỳ Nhiên không khỏi sửng sốt

“Sao cô biết?”

“Hắn có phải đã c**ng b*c anh không!”

Con đường duy nhất để pheromone ổn định là giao phối. Lạc Na tưởng tượng đến những gì Thẩm Kỳ Nhiên đã trải qua, lòng đau như cắt. Mới có mấy ngày thôi mà, vậy mà đã xảy ra chuyện này rồi! Cô đau lòng đến tột độ

“Không phải đã nói nếu hắn gây rối với anh thì anh lập tức cầu cứu sao? Tại sao không nói với chúng tôi??”

“Na Na cô đừng kích động, Du Tư Tháp hắn không có…”

“Tôi biết rồi, là những tài liệu mật đó!” Lạc Na đã chìm đắm trong cảm xúc bi thương của mình, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt “ vô ngữ” của Thẩm Kỳ Nhiên.

“Có phải hắn đã vừa đe dọa vừa dụ dỗ anh, thuyết phục anh làm giao dịch quyền/sắc không? Những tài liệu tình báo đó chính là cái giá phải trả sao?”

Thẩm Kỳ Nhiên không có kỳ đ*ng d*c, Lạc Na thực ra không nghĩ ra Du Tư Tháp đã làm thế nào để cưỡng chế giao phối, nhưng người đó là xuất thân từ đại điển ngục trưởng, thủ đoạn hạ đẳng gì mà không có.

Không chừng đã dùng thuốc hoặc vật phẩm gì đó với Thẩm Kỳ Nhiên. Mặc dù những tài liệu đó có giá trị rất lớn đối với Đảng Nhân Tộc, nhưng cô tuyệt đối không hy vọng Thẩm Kỳ Nhiên phải dùng chính mình làm cái giá để đổi lấy.

“Kỳ Nhiên, anh căn bản không cần phải làm đến mức này vì chúng tôi đâu” Lạc Na nói đến nỗi sắp khóc. Trong mắt cô ,Thẩm Kỳ Nhiên giống như người thân, như đứa em trai của cô . Cô hoàn toàn không nỡ để đối phương chịu khổ

“Anh sao lại ngốc thế chứ! Sao lại hồ đồ mà giao phó bản thân mình ra như vậy! Ô ô ô…”

Thẩm Kỳ Nhiên: ?

Tôi không phải, tôi không có. Nói ra cô có thể không tin, nhưng thông tin đó là do con trùng ngốc bạch ngọt kia chủ động cho tôi.

“Na Na cô đừng khóc, không phải như cô nghĩ đâu, Du Tư Tháp hắn không làm gì tôi cả.”

Lạc Na đương nhiên sẽ không tin: “Đừng an ủi tôi, pheromone của anh không lừa được người, hai người chắc chắn đã làm những gì cần làm rồi!”

Thẩm Kỳ Nhiên: “…”

Cả đời trong sạch của cậu  lại xuất hiện khủng hoảng niềm tin. Dù có bất ngờ đến mấy, Thẩm Kỳ Nhiên cũng chỉ có thể cứng họng thẳng thắn.

“Ách, nói ra cô có thể không tin, tôi và Du Tư Tháp thật sự không xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ véo một cái vào gáy tôi, pheromone của tôi liền… liền không hiểu sao ổn định lại. Tôi biết điều này rất khó tin, nhưng tôi thề từng chữ mình nói đều là thật.”

Lạc Na ngơ ngác nhìn Thẩm Kỳ Nhiên rất lâu, rồi tuyệt vọng nhắm mắt lại, khóc lớn hơn.

Xong rồi, bảo bối của Đảng Nhân Tộc bọn họ không những bị chiếm tiện nghi, mà ngay cả đầu óc cũng bị tên Du Tư Tháp đó làm cho không còn tỉnh táo nữa! Thậm chí còn nói ra những lời quá đáng như vậy!

Du Tư Tháp đáng ghét , ngươi phát rồ rồi, ngươi không bằng cầm thú! Đảng Nhân Tộc chúng ta sẽ không tha cho ngươi đâu!!

️️️️️️️️️️️️️️

Lời tác giả muốn nói:

Chương sau sẽ ngã ngựa (tiết lộ thân phận thật).

Bình Luận (0)
Comment