Xuyên Về Truyện Ngược, Nữ Chính Kết Đôi Cùng Phản Diện

Chương 38

Trong ánh sáng lung linh, giai điệu quen thuộc của bài hát chúc mừng vang lên.

Mười năm qua, mỗi khi Tạ Tri Ý hoàn thành nhiệm vụ và trở về cổng dịch chuyển, cô đều nghe bài nhạc này. Nó đã chứng kiến biết bao khoảnh khắc rực rỡ của cô.

Nhưng lần này, âm thanh ấy biến thành một điệu nhạc tang thương, rền rĩ bên tai không ngừng, như đang xé nát tâm can cô.

Không sao, bình tĩnh đã nào, chưa chắc mọi chuyện đã kết thúc.

Cô đã từng đối mặt với nhiều tình huống khó khăn hơn.

Chắc chắn vẫn còn cơ hội, chỉ cần cô nghĩ ra được…

Tạ Tri Ý bị bao bọc trong ánh sáng, nắm chặt tay, cố gắng trấn an bản thân. Nhưng... cô thực sự không thể bình tĩnh nổi!

Đầu óc cô quay cuồng, như bị chìm đắm trong lớp sương mờ mịt. Dường như cô hiểu được lý do tại sao, nhưng đầu óc lại phản kháng, không muốn thừa nhận.

Trước mắt cô, cảnh tượng Trì Lâm tỏ tình cứ lặp đi lặp lại, giọng nói của anh, cùng khoảnh khắc hơi thở anh đột ngột ngừng lại.

Trước giờ Tạ Tri Ý luôn chậm chạp trong chuyện tình cảm, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã thấm thía được ý nghĩa của câu "mất đi mới biết đau".

Cô chợt hiểu vì sao trong nguyên tác, khi nữ chính bị hành hạ đến chết, nam chính mới đau đớn thấu xương, mọi người mới ngộ ra điều gì đó.

Mặc dù thật ngu ngốc.

Nhưng cảm giác "mất đi" ấy, quả thực khiến người ta không thể chịu đựng nổi.

Tạ Tri Ý chạm vào ngực mình, lòng ngổn ngang: Đây là cảm giác của một nữ chính trong truyện ngược sao… đau đớn đến mức này ư?

Ánh sáng của ma trận dịch chuyển vụt tắt, cô được dịch chuyển đến một địa điểm mới.

Có một tiếng "Bíp" thật dài.

Hệ thống trung tâm kết nối, giọng máy móc vui vẻ cất lên:

[Chúc mừng người chơi số 077 đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc! Quả xứng danh là người chơi số một!]

Tạ Tri Ý giữ nguyên nét mặt lạnh lùng.

Hệ thống tiếp tục: [Trong nhiệm vụ với hệ thống "Hóa ác (Loại sáng tạo)" ngài đã đạt đủ một triệu điểm hóa ác với tốc độ vượt trội hơn thời hạn quy định! Vì ngài sắp thoát khỏi liên kết với hệ thống, chúng tôi có thể mạn phép hỏi: Điều gì đã giúp ngài nâng cao tốc độ thực hiện nhiệm vụ vậy?]

...Câu hỏi này tàn nhẫn đến mức huỷ diệt tâm hồn. Đây là lần đầu tiên trong đời Tạ Tri Ý có ý nghĩ muốn tự mở đầu ra để tự tay nhổ bỏ thứ đang phát ra âm thanh ấy và xé nát nó.

Điều gì đã giúp cô tăng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ?

Người giúp cô hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn, giờ đây đã bị hệ thống xóa bỏ rồi.

Như thể cảm nhận được tâm trạng cô đang bừng bừng sát khí, hệ thống khôn khéo bỏ qua câu hỏi này, chuyển sang một chủ đề mà mọi người chơi đều mong đợi:

[Bây giờ, nhiệm vụ cuối cùng của ngài đã hoàn thành, về sau sẽ không còn bị ràng buộc bởi hệ thống nữa. Và theo như lời hứa ban đầu, chúng tôi sẽ trao cho ngài phần thưởng cuối cùng!]

Khi mới đến thế giới này, tổng hệ thống đã hứa với Tạ Tri Ý rằng: Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng sẽ được sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.

"Vô lo vô nghĩ" là bốn chữ thật hấp dẫn, nó như một tấm vé đưa người ta vượt qua mọi khổ đau, đi thẳng đến hạnh phúc.

Tổng bộ hệ thống: [Phần thưởng của ngài là ngài được tự do lựa chọn bất kỳ nhân vật nào trong bất kỳ thế giới nào thuộc hệ thống tổng đài! Có một kịch bản hoàn hảo và một cuộc sống tuyệt vời!]

Đây quả là một phần thưởng hấp dẫn, bởi vì trong vô vàn thế giới truyện, có rất nhiều nhân vật sống cuộc đời mà ai cũng ao ước: xinh đẹp, giàu có, nổi tiếng, khỏe mạnh và có một tình yêu viên mãn.

Ai mà chẳng muốn sống trong một thế giới như vậy.

Tạ Tri Ý khẽ mỉm cười - đối với cô gái từng bước ra từ một thế giới hỗn loạn, đây chắc chắn là một phần thưởng lớn.

Nhưng hiện giờ, Tạ Tri Ý biết rõ, một phần con người cô vẫn mắc kẹt ở nơi đó.

Ở lại khoảnh khắc Trì Lâm ngừng thở.

Làm sao cô có thể quay lưng lại và bắt đầu một cuộc sống mới?

Tạ Tri Ý nói: "Tôi không muốn phần thưởng, tôi chỉ muốn biết logic của thế giới cũ."

Lần này, hệ thống hóa ác luôn gắn bó với cô thay mặt tổng hệ thống giải thích: [Đường số phận ban đầu của ngài đã được thay đổi thông qua nhiệm vụ hệ thống, vì thế ngài có thể chọn trở về thế giới cũ và ngài sẽ không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện nữa, số phận do ngài tự quyết định. Nhưng với phần thưởng từ tổng bộ, ngài có lựa chọn tốt hơn.]

"Không." Giọng Tạ Tri Ý khàn khàn, như thể việc nói chuyện rất khó khăn: "Tôi muốn biết... tại sao Trì Lâm lại chết."

Hệ thống tỏ vẻ tiếc nuối: [Trong thiết lập ban đầu của tác giả, nhân vật Trì Lâm vốn dĩ đã luôn có vấn đề về sức khỏe]

Tạ Tri Ý bất giác nhớ đến lần Trì Lâm trở nên ủ rũ sau giải đấu tennis, khi ấy cô chỉ nghĩ đó là do quá mệt mỏi. Và những lần trước đó, cô đã từng thấy những lọ thuốc lạ trong nhà Trì Lâm... Nhưng không ai ngờ được, tất cả những điều đó lại là tiền đề cho cái chết của anh.

Thực ra, hệ thống đã biết từ lâu, có những điều vượt ngoài tầm kiểm soát. Vì vậy, nó đã nhắc nhở cô một vài lần, chỉ tiếc là Tạ Tri Ý đã không hiểu.

Theo một nghĩa nào đó, nữ chính khốn khổ và phản diện chỉ là những con tốt hy sinh. Cô đã dựa vào điểm hóa ác mà Trì Lâm cung cấp để đảo ngược số mệnh, thoát khỏi căn bệnh suy thận, trong khi chính Trì Lâm lại phải đối mặt với số phận bi thảm.

Những tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm xưa cũ chẳng cần logic, tất cả đều phục vụ cho nam chính. Nam phụ phản diện hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi thì có thể xóa sổ ngay.

Thật là đỉnh cao của sự vô lý!

[Thật ra, trong tiết tấu cốt truyện mà ngài đã thay đổi, số phận của phản diện "Trì Lâm" lẽ ra đã kết thúc sau khi anh ấy hoàn thành đường sự nghiệp cá nhân. Chính sự thay đổi và kéo dài số phận của ngài đã tạo ra đường tình cảm liên quan đến anh ấy…]

[Nhưng khi nhiệm vụ kết thúc, ảnh hưởng của ngài cũng biến mất, số mệnh của phản diện sẽ chấm dứt.]

Tạ Tri Ý im lặng rất lâu, không biết phải làm sao.

Cô chỉ cảm thấy quá hoang đường.

Quá đê tiện.

Hóa ra, dù có làm mưa làm gió trong thế giới sảng văn đến đâu, cuối cùng cô cũng chỉ là là một "nhân vật" mà thôi. Cô không có khả năng hồi sinh ai, chỉ có thể trôi nổi giữa dòng đời.

Tạ Tri Ý bước đi vô định trong không gian dịch chuyển, không có mục đích.

Đi một lúc lâu, cô mới chợt nhận ra một điều - hệ thống mà cô đã liên kết ở thế giới cũ vẫn còn đó!

Cô ngay lập tức nhớ đến tấm thẻ kỹ năng đã rơi ra khi cô đạt 990.000 điểm hóa ác, đó dường như là con át chủ bài cuối cùng mà cô còn lại.

"Tấm thẻ của tôi!…" Tạ Tri Ý vội vàng kết nối với hệ thống hóa ác.

[Đúng vậy, tôi vẫn ở đây, quyền sử dụng thẻ này vẫn thuộc về ngài. Mặc dù thế giới trước đó đã kết thúc. Mặc dù thế giới trước đã kết thúc, nhưng ngài có thể sử dụng thẻ [Khôi phục + Nâng cấp] để khôi phục bất kỳ thẻ nào đã từng nhận được và nâng cấp nó lên!]

Tạ Tri Ý hơi sửng sốt.

Nhưng...khôi phục cái gì, nâng cấp cái gì cơ?

Nâng cấp tiếng gà gáy? Thao thức nghe nhạc buồn giữa đêm? Hay là ợ hơi? Hoặc tiêu chảy?

Nâng cấp rồi thì liệu tiêu chảy bán vĩnh viễn có thành tiêu chảy vĩnh viễn? Hay thuật phun lửa sẽ biến thành phun ra pháo hoa lớn?

Chẳng có cái nào... cứu được người cả...

Cô luôn coi những hiệu quả của cái thẻ kia như một trò đùa, cuối cùng trò đùa lại quay ra trêu chính cô.

Còn người đã từng vụng về làm đồ ăn cho cô, giả vờ lạnh lùng nhưng thật ra lại rất dịu dàng và chu đáo, khiến tim cô thổn thức không ngừng trong từng ngày từng đêm, lại còn cố gắng kìm nén… vị Thái tử tài năng kiêu hãnh ấy, đã chấm dứt sự tồn tại trong cuộc đời cô như thế.

Tạ Tri Ý không kìm được nữa, mũi cô cay xè.

[Mời ký chủ số 077 sớm đưa ra quyết định nhé…]

[Tổng bộ không khuyến khích ngài ở lại không gian này quá lâu…]

Tạ Tri Ý phớt lờ tiếng nhắc nhở của hệ thống. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình bất lực đến mức tuyệt vọng.

Không còn hy vọng, cô chỉ có thể tiếp tục bước đi. Một thời gian dài sau, cô ngẩng đầu lên và phát hiện ra mình đã đến một ngôi làng xa lạ.

Xa lạ... mà lại quen thuộc một cách kỳ lạ.

Tạ Tri Ý theo bản năng bước vào làng, chẳng mấy chốc cô nghe thấy tiếng la hét và đánh đập vọng ra từ một ngôi nhà phía xa.

Rồi một bóng người xông ra khỏi cánh cửa, sau lưng là những tiếng chửi rủa: "Đồ vô dụng trời đánh!"

"Chỉ mong lấy được chút sính lễ từ mày thôi!"

"Đồ con gái bất tài vô tích sự!"

Tạ Tri Ý nhìn chằm chằm vào bóng người đó, đầu ngón tay run rẩy.

Cô gái trẻ lao ra như cơn gió và đúng lúc đó, một tiếng động cơ ầm ầm vang lên từ xa. Đó là một âm thanh hiện đại, hoàn toàn không phù hợp với ngôi làng này.

Một người đàn ông cưỡi chiếc xe phân khối lớn dừng lại, gỡ mũ bảo hiểm, lẩm bẩm gì đó.

Sau đó, cô gái vừa chạy ra khỏi nhà và chàng trai tình cờ xuất hiện đã chạm mặt nhau.

Ánh mắt của hai người giao nhau.

Tạ Tri Ý đứng ở một bên, nhìn hai gương mặt quen thuộc đó, cuối cùng cũng hiểu ra – Không gian này chính là thế giới gốc thực sự.

Bắt đầu lại từ đầu.

Cô như một khán giả, nhưng cũng đắm mình hoàn toàn vào dòng thời gian chảy ngược hơn mười năm trước.

Năm ấy, Trì Lâm 19 tuổi, đứng trên cao nhìn xuống Tạ Tri Ý. Ánh mắt anh chạm vào đôi mắt trong veo của cô gái, rồi im lặng một lúc lâu.

Tạ Tri Ý không hề sợ hãi chàng trai ngang tàng khác biệt hẳn với ngôi làng này.

Một lúc sau, Trì Lâm mới quay đi, ho khan một tiếng rồi hỏi: "Này, cậu có phải người ở đây không?"

Tạ Tri Ý cảnh giác nhìn anh: "Tôi không phải, chẳng lẽ cậu là người ở đây à?"

Trì Lâm sững sờ, rồi bật cười lớn.

Nhà họ Tạ vốn có hai chị em gái, nhưng một người đã bị lạc từ nhỏ, nên họ chỉ dành hết tình yêu thương cho người còn lại là Tạ Vi Lan.

Cô gái trước mắt này, cùng tuổi với Tạ Vi Lan, lại có nhiều nét tương đồng... Tất nhiên, cô đẹp hơn Tạ Vi Lan nhiều.

Có lẽ là do số phận trêu ngươi, Trì Lâm bỗng hỏi một câu: "Gia đình cậu có đối xử tốt với cậu không?"

Tạ Tri Ý quay đầu lại, thấy người "mẹ" từng cầm chổi đuổi đánh mình giờ đã lùi vào sau cửa, nhìn chàng trai trước mặt với ánh mắt dò xét, đánh giá trang phục sang trọng của anh.

Trì Lâm hiểu ngay.

Anh bỗng có một cảm giác thôi thúc mãnh liệt, thế là đưa tay ra: "Tôi sẽ đưa cậu đi nhé."

Tạ Tri Ý 17 tuổi tròn mắt kinh ngạc.

Gia đình họ Tạ náo loạn khi đón về cô con gái thất lạc đã nhiều năm, trở thành tâm điểm chú ý của giới thượng lưu.

Cả nhà Tạ quyết định đến cảm ơn Trì Lâm, người đã tìm thấy con gái họ, nhưng anh lại đóng cửa không tiếp.

Dù đã đưa cô bé về, Trì Lâm cũng chẳng thiết tha gì việc giao thiệp với nhà họ Tạ.

Anh chỉ mong cô bé mà mình đưa về có cuộc sống tốt đẹp hơn so với ở quê.

Nhưng mọi chuyện lại không như anh mong đợi.

Về nhà, Tạ Tri Ý trở thành một người hầu, ngày ngày loay hoay với việc bếp núc, dọn dẹp. Dù ba mẹ cô chỉ dành tình cảm cho em gái ruột - Tạ Vi Lan, thậm chí cả những người giúp việc lâu năm trong nhà cũng thân thiết với họ hơn. Tạ Tri Ý cố gắng đến gần em gái song sinh, nhưng lại bị Tạ Vi Lan cố tình kéo vào giới thượng lưu và bị chế giễu.

Trong một chuyến du lịch gia đình, Tạ Vi Lan gặp nạn và hét lên gọi tên chị gái. Tạ Tri Ý đã ôm chặt em gái và cùng nhau lăn xuống vực và kết quả là một vết cắt dài chảy máu trên đuôi mắt.

Khi đi khám, vết thương trên mặt cô đã lành, nhưng vết sẹo mãi không thể phai nhạt.

Biết tin, Trì Lâm nổi điên, bí mật mời chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ từ tỉnh khác đến nhưng vẫn không thể xóa bỏ vết sẹo trên khuôn mặt cô.

Ngoài biệt thự nhà họ Tạ.

Trì Lâm chặn cô lại, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt cô rất lâu, rồi buông lời mỉa mai: "Lần này có rút ra bài học gì không?"

Tạ Tri Ý cúi đầu, đã quen với việc dùng tóc rủ để che đi vết sẹo cứng rắn đáp: "Không liên quan đến anh."

Cô đã biết Trì Lâm là một cậu ấm nhà giàu. Sự chế giễu của anh đến từ vị trí đỉnh cao, còn cô chỉ biết chịu đựng.

Trì Lâm tức giận quay người bước đi, giận dữ nói: "Chết tiệt! Em đúng là tự làm tự chịu!"

Lần đầu tiên Tạ Tri Ý gặp Thượng Quan Sâm, chàng công tử thanh lịch ấy không hề tỏ ra khinh miệt cô như những người khác.

Người được gọi là "chồng chưa cưới" này hỏi cô đến từ đâu và những kỷ niệm cũ.

Sự khác biệt ấy, dù sau này cô mới biết đó chỉ là vẻ ngoài, đã khiến trái tim cô thổn thức.

Vậy là cô chấp nhận thân phận vợ chưa cưới của Thượng Quan Sâmvà ngay lập tức trở thành trò cười của giới thượng lưu. Không có tài năng gì, cô chỉ biết cố gắng làm hài lòng mọi người.

Và rồi dần dần, Thượng Quan Sâm cũng như bao người khác, cho rằng sự hi sinh của cô là điều hiển nhiên, không cần trân trọng.

Trì Lâm không còn tìm cách ngăn cản cô nữa, chỉ âm thầm nổi trận lôi đình trong chính căn nhà của mình.

"Đáng ra không nên đưa em ấy về! Thà để tôi tự nuôi còn hơn!"

Nhưng khi vô tình gặp lại cô trong khu biệt thự, trên khuôn mặt anh chỉ còn lại sự chế giễu.

"Thích một thằng ngốc như Thượng Quan Sâm, cô còn ngốc hơn."

Tạ Tri Ý cúi đầu không nói.

Trì Lâm nhìn cô chằm chằm, cuối cùng buông một câu độc ác: "Cho dù em có bị người ta chơi chết thì đừng có mà trách tôi."

Tạ Tri Ý vẫn im lặng và quay người đi: "Không cần anh lo."

Cứ sống tốt cuộc đời của anh đi.

Sau đó, mọi chuyện diễn ra càng lúc càng khó lường.

Bị vu oan bỏ thuốc, tai nạn xe, bị bắt cóc, rồi đến sự truy đuổi của Thượng Quan Sâm, bị giam cầm... Phó Cảnh Ngôn, Viên Phong, Bùi Tử Yên lần lượt xuất hiện. Các nam phụ tranh giành, các nữ phụ đấu đá...

Qua từng lần tổn thương, Thượng Quan Sâm dần hiểu rõ trái tim mình, nhưng đồng thời cũng đẩy cô đến vực sâu.

Người ngoài cuộc Tạ Tri Ý không nói nên lời.

Cô nhìn câu chuyện đi vào lối mòn đầy drama, không thể quay đầu. Trong khi đó, Trì Lâm vẫn thu thập mọi thông tin về cô, một mình âm thầm trưởng thành qua những sóng gió – dù năm ấy Tạ Tri Ý đã từ chối bàn tay giúp đỡ của anh. Dù vậy, anh vẫn luôn muốn trở thành người có thể kéo cô ra khỏi vực sâu.

Đôi mắt Tri Ý cay xè. Đây là Tạ Tri Ý trong truyện, một Tạ Tri Ý mà chính cô cũng không biết đến. Cô thậm chí còn muốn khuyên Trì Lâm từ bỏ, đừng bước vào con đường không lối thoát, đừng đối đầu với nam chính do tác giả tạo ra.

Nhưng Trì Lâm không bỏ cuộc.

Cốt truyện sến sẩm, đầy bi kịch ập đến, khiến tổn thương của Tạ Tri Ý càng lúc càng nghiêm trọng. Cuối cùng, chàng Thái tử kiêu ngạo bắt đầu hóa ác.

Anh âm thầm ra tay với Phó Cảnh Ngôn, giáng đòn vào Viên Phong, khiến họ phải vật lộn với hậu quả. Anh tạo ra những cơn bão trong thương trường, chuẩn bị đả kích Thượng Quan Sâm – người đã gây ra tổn thương lớn nhất cho Tạ Tri Ý.

Tạ Tri Ý chứng kiến chàng trai mà cô yêu thương từng chút một biến thành người xa lạ.

Đây là Trì Lâm mà cô chưa từng biết đến.

... Bên ngoài câu chuyện.

Nhiều năm sau, Tạ Tri Ý vẫn lang thang trong không gian này.

Vừa hồi tưởng những mảnh ký ức đã bị lãng quên, vừa tận mắt chứng kiến những trải nghiệm mà cô chưa từng có trong kiếp trước.

Mỗi sự việc trong quá khứ, nhìn lại giờ đều in bóng hình của Trì Lâm.

Tạ Tri Ý không biết mình đã đi bao lâu, đã xem bao nhiêu. Cô chỉ nhớ rằng cuối cùng cô đã nhận ra, trong khoảng thời gian mà cô không hề hay biết, Trì Lâm đã dành cho cô biết bao tình cảm sâu đậm.

Còn cô thì sao?

Trong không gian này, cô dường như đã yêu Trì Lâm thêm nhiều năm nữa.

Cô từng chút một nhặt nhạnh những tình cảm đã bị bỏ lỡ, ghép chúng lại và cuối cùng trao cho anh cả trái tim mình.

Lần cuối cùng họ gặp nhau, là khi Tạ Tri Ý vừa thoát chết trong một vụ tai nạn xe hơi và cuối cùng cũng được về nhà. Trì Lâm đứng đợi cô trước cổng nhà họ Tạ, không hiểu sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ đến thế.

Tạ Tri Ý vẫn cúi đầu như mọi khi, mái tóc che đi vết sẹo trên mặt. Trì Lâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ phức tạp: "Lần này có rút ra bài học gì chưa?"

Tạ Tri Ý lắc đầu. Nhiều thứ đã không thể quay trở lại.

Trì Lâm với ánh mắt giằng xé, cuối cùng mới cất lời: "Nếu em không thể giải quyết, anh sẽ để lại cho em một con đường lui."

Tạ Tri Ý ngỡ ngàng ngước mắt lên.

Trì Lâm quay đi: "Hãy nói với anh... anh sẽ đưa em đi."

Tạ Tri Ý vẫn không nói gì.

Nhưng người ngoài cuộc là cô đã hiểu tất cả.

Anh đang cố che giấu nỗi lo lắng, sự khổ sở. Dù tình thế đã đến nước này, dù "Tạ Tri Ý" trong câu chuyện này là một kẻ ngốc hoàn toàn, anh vẫn muốn nắm lấy tay cô.

Anh cất giấu câu "Anh yêu em từ rất lâu." chỉ nói rằng anh có thể đưa em đi.

Nhưng cuối cùng, anh không làm được.

Vào một mùa đông giá rét, Tạ Tri Ý bị móc mất một quả thận.

Khi tin tức đến tai Trì Lâm, cô đã nằm trên giường bệnh.

Khi Trì Lâm gặp lại cô, cô đã không còn trên đời nữa.

Anh không thể đưa cô đi, nên tự hủy hoại chính mình ở nơi ấy.

Anh trả thù nhân vật nam chính trong câu chuyện, cuối cùng bị chính tác giả kết liễu.

Đến lúc này, dòng thời gian của thế giới này cuối cùng cũng khớp với thời điểm Tạ Tri Ý rời khỏi thế giới ban đầu – khi nữ chính hy sinh và tạo nên đỉnh điểm của toàn bộ câu chuyện.

Có lẽ vì lý do đó, cuối cùng Tạ Tri Ý đã bước ra khỏi không gian mơ hồ, trở lại thế giới thực. Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh Trì Lâm, câu nói "Anh sẽ đưa em đi" vẫn vang vọng bên tai cô.

Và Trì Lâm trong thế giới này cũng đang tiến tới con đường báo thù và hủy diệt, lặp lại số phận của một nhân vật phản diện, quyết tâm chết cùng cô gái mà anh đã âm thầm bảo vệ suốt bao năm qua.

Tạ Tri Ý siết chặt nắm tay.

Không được.

"Đưa em đi..."

Những lời đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, dần dần đâm vào như tia lửa bùng cháy – Vậy… mình có thể dẫn anh ấy đi được không? Tạ Tri Ý mơ hồ nghĩ.

Bỗng nhiên, một ý tưởng mơ hồ vụt qua đầu cô, nhanh đến mức gần như không thể nắm bắt.

Tạ Tri Ý lập tức kết nối với hệ thống: "Cậu còn ở đó không?!"

Sau vài chục giây im lặng, hệ thống hóa ác phát ra giọng nói: [Tôi vẫn ở đây, thưa Ký chủ. Cho đến khi ngài dùng hết thẻ kỹ năng, tôi sẽ luôn đồng hành.]

Tạ Tri Ý nắm lấy cơ hội, hỏi: "Thẻ [Khôi phục + Nâng cấp] cấp tối đa có thể đạt đến mức nào?"

Hệ thống trả lời: [Điều này phụ thuộc vào việc ký chủ muốn khôi phục thẻ kỹ năng nào.]

Tạ Tri Ý im lặng vài giây, thăm dò: "Khôi phục... thẻ không gian cá nhân."

Hệ thống dường như đang tính toán, sau đó đưa ra câu trả lời: "Chọn khôi phục [Thẻ không gian cá nhân] đồng thời tăng cường có thể nâng cấp thành không gian vĩnh cửu, có thể mang theo bất kỳ thứ gì, không bị giới hạn bởi không gian và thời gian."

Đôi mắt Tạ Tri Ý mở lớn, đồng tử co lại.

Nếu Trì Lâm không vì cô mà điên cuồng báo thù, không hoàn toàn hóa ác, liệu anh ấy có tránh được con đường chết của một kẻ phản diện không?

Và nếu cô có thể mang bất kỳ thứ gì, vượt qua mọi giới hạn không gian thời gian.

Vậy…

Cô có thể mang sinh mệnh… quay trở lại thì sao?

-

Tác giả nói thêm:

Giải thích một chút, Trì Lâm trong thế giới ban đầu là hình ảnh mà Tiểu Trì sẽ trở thành. Tri Ý yêu Tiểu Trì chứ không phải Trì Lâm đã đi trên con đường đó. Vì thế, cuối cùng người cùng cô bước tiếp trong hạnh phúc ngọt ngào vẫn sẽ là Tiểu Trì kiêu ngạo nhưng dễ thương mà chúng ta biết.

Tóm lại, mọi đau khổ đều là để hướng đến cái kết ngọt ngào!!! (Hò hét)

Bình Luận (0)
Comment