“Hàng xóm tặng!” Tống Đoàn Viên nói, bảo Vương Ngọc Lan đi bưng chén tới, “Mỗi người một chén, ăn uống no đủ xong chúng ta đi dạo phố!”
Tống Phúc Quý nghe thấy động tĩnh ra tới, vừa nghe là hàng xóm tặng, không nhịn được hỏi: “Là vị Kỷ công tử kia tặng sao?”
Tống Song Hỉ sửng sốt: “Toà nhà kia là của Kỷ công tử đã từng đi nhà chúng ta ăn cơm ư?”
Tống Phúc Quý gật đầu: “Ta đã từng gặp được vị công tử kia vài lần, đúng là Kỷ công tử!”
“Mặc kệ là ai, có ăn thì mau ăn đi!” Tống Đoàn Viên thở dài.
Số cá kia vừa đến tay đã chết hai con, có thể làm sao bây giờ, chỉ đành thừa dịp còn mới mẻ giết, mượn nồi của Kỷ gia nấu canh cá, sau khi làm xong phân cho Diêu bà tử một ít, xem như phí lấp kín miệng Diêu bà tử.
Về phần mười ngày sau báo cáo kết quả công tác như thế nào, Tống Đoàn Viên còn chưa có nghĩ ra, cùng lắm thì đi đến con sông ở đằng sau Tống gia thôn bắt hai con.
Dù sao cứ ăn xong bữa này lại nói!
Từng đợt hương vị của thùng gỗ nhỏ canh cá xông vào mũi.
Vương Ngọc Lan vội vàng đi cầm chén đũa tới, mỗi người một chén ngồi ở dưới mái hiên vừa uống vừa ăn bánh rán.
Tống Đoàn Viên nhìn bọn nhỏ ngồi xếp hàng, cũng đi theo ngồi xuống, mlem mlem uống canh cá, trước ném sự tình Kỷ Trường An và Mộ Vân Điệp ra sau đầu.
Nhưng nói thật, Tống Đoàn Viên thật sự không muốn Kỷ Trường An cưới Mộ Vân Điệp, đổi một nữ nhân khác cũng tốt!
Nàng và Mộ Vân Điệp tựa hồ có chút xung đột, không hòa hợp!
Xem ra nếu có cơ hội, vẫn nên tìm kiếm mấy nữ nhân tốt cho Kỷ Trường An!
Tống Đoàn Viên ùng ục ùng ục uống lên nửa chén canh cá, hạ quyết tâm.
Ăn uống no đủ, em bé cũng ngủ, sau khi Vương Ngọc Lan cho bú xong, cả nhà nghỉ ngơi một lát liền đi ra cửa.
Rốt cuộc còn phải một canh giờ nữa mới trở về, đủ thời gian để đi dạo một lát.
Trên người Vương Ngọc Lan là một cái ghế dựa trẻ con do Tống Đoàn Viên thiết kế, chính là loại cột vào trên người, phía trước có cái móc treo, hài tử có thể ngồi bên trong, ít nhất như vậy có thể giải phóng đôi tay, Tống Phúc Quý cũng có thể ôm.
Vương Ngọc Lan ôm như vậy, cũng không mệt, đặc biệt là nhìn thấy những thứ hiếm lạ rực rỡ muôn màu kia, thậm chí không cảm thấy mệt mỏi.
Trên đường cái có các loại đồ ăn vặt, tới thị trấn, Vương Ngọc Lan mới phát hiện hoành thánh là bình thường nhất, nào là bánh bao trắng siêu to, mì cay, bánh quẩy, bánh rán, còn có bánh ngọt điểm tâm đủ kiểu dáng và sắc màu, ven đường có bán cao da chó, thuốc tăng lực, xem tướng bói toán, bán nghệ giang hồ, xiếc khỉ, có nam có nữ, có già có trẻ, thập phần náo nhiệt.
Vương Ngọc Lan nhìn, phảng phất đi vào một thế giới mới, nàng một tay che chở con, một tay gắt gao nắm chặt tay Tống Phúc Quý, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.
Tống Phúc Quý thấy chóp mũi Vương Ngọc Lan chậm rãi toát ra mồ hôi, hắn kéo Vương Ngọc Lan tới chỗ râm mát, muốn Vương Ngọc Lan đưa hài tử cho hắn ôm.
“Ngươi là một đại lão gia đâu thể ôm con……” Vương Ngọc Lan thấp giọng nói.
Ở trong thôn, không có nam nhân nào chịu bế con cháu. Tống Phúc Quý trước kia cũng không bế, hiện tại ở trong nhà thường xuyên bế, nhưng rốt cuộc đây cũng là ra ngoài, nam nhân vẫn cần sĩ diện.
“Không có việc gì!” Tống Phúc Quý nói, thuận tay ôm đứa bé qua.
Đứa bé thật cao hứng oa ở trong lòng ngực Tống Phúc Quý.
Trong lòng Vương Ngọc Lan ấm áp, gắt gao mà kéo lấy vạt áo Tống Phúc Quý.
“Đại ca, đại tẩu!” Tống Song Hỉ ở ven đường gọi Tống Phúc Quý và Vương Ngọc Lan.
Tống Đoàn Viên tìm một cửa hàng bán điểm tâm đang có tốp năm tốp ba người ở dưới mái che nắng ăn.
Chủng loại điểm tâm cũng rất nhiều, có bánh khoai, bánh đậu đỏ, bánh đậu xanh.