“Hiện tại trong nhà ta có chút phiền toái, sự tình của bọn nhỏ so với 500 lượng bạc quan trọng hơn!” Tống Đoàn Viên nói.
Bạc có thể kiếm sau, nhưng Tống Phúc Truyền không thể xảy ra chuyện, Tống gia không thể xảy ra chuyện.
“Được, chỉ cần ngươi có thể chữa được cho vị quý nhân này, chuyện của ngươi ta thế hắn đáp ứng!” Hách Ly Cung nói.
“Ngươi không hỏi xem sự tình của ta là gì sao?” Tống Đoàn Viên nhìn hắn, “Ngươi xác định người nọ có thể giúp ta làm được việc này?”
“Ngươi là một phụ nhân ở nông thôn có thể có chuyện lớn gì, hẳn là vấn đề tiền đồ của mấy đứa nhỏ, yên tâm, thế lực của vị quý nhân kia rất lớn, tuyệt đối có thể làm!” Hách Ly Cung nói, “Ta cam đoan cho ngươi!”
Có lời này của Hách Ly Cung, Tống Đoàn Viên cũng yên tâm, cùng Hách Ly Cung định ra ngày hôm sau sẽ xuất phát, bởi vì chậm một bước, khả năng bệnh tình của người bệnh sẽ phát sinh biến hóa.
Buổi chiều trở lại trong nhà, Tống Phúc Tin còn chưa có trở về thư viện, xem ra hắn vẫn có chút không yên tâm.
“Nương, nương thật sự quyết định muốn đi Thiên Thành sao?” Tống Phúc Tin hỏi, “Hay là con và Phúc Truyền đi theo nương đi!”
Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Không cần, không chậm trễ con đọc sách!”
“Nương trước kia không phải đã nói, sự tình của người trong nhà so với đọc sách quan trọng hơn, hiện giờ nương chỉ mang theo tiểu đệ đi Thiên Thành, hắn rốt cuộc còn nhỏ tuổi, con cùng đi, cũng có thể giúp nương!” Tống Phúc Tin kiên trì.
Tống Đoàn Viên vẫn lắc đầu.
Thiên Thành có Lương Vương, hiện giờ sự tình của Tống Phúc Truyền đã làm nàng thực hao tâm tốn sức, nàng không nghĩ lại trêu chọc ra phiền toái khác.
Tống Đoàn Viên nói: “Chúng ta ngồi xe ngựa của Hách công tử đi, trên đường có Hách công tử chiếu ứng, con cứ yên tâm đi! Lại nói ta mang theo Phúc Truyền đi, một người là được, nếu lại mang theo một người, con nói xem, ta vốn dĩ chỉ là thân phận dược đồng……”
Tống Đoàn Viên nói vậy, Tống Phúc Tin cũng thấy không thỏa đáng.
Nương hắn là đi ra ngoài kiếm tiền, mang theo hai người rảnh rỗi, trên đường sẽ phải chi tiêu không ít!
“Về sau con vẫn còn rất nhiều cơ hội đi Thiên Thành, Phúc Truyền đọc sách không tốt bằng con, không có bản lĩnh như con, cho nên lần này con hãy nhường cơ hội cho đệ của con đi!” Tống Đoàn Viên cười nói.
Tống Phúc Tin đỏ mặt lên: “Nương, nương biết con không phải ý này!”
“Ta biết ta biết, ta cũng chỉ là nói giỡn, ta biết con lo lắng ta chỉ là một nữ nhân không kiến thức ở nông thôn, tới Thiên Thành chân tay luống cuống!” Tống Đoàn Viên nói.
“Không, trước kia con có lẽ sẽ nghĩ như vậy, nhưng sau sự tình Diệp Yên Nhiên, con cảm thấy nương có đại trí tuệ, nhất định có thể bình an trở về. Con không đi!” Tống Phúc Tin nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, lại dặn dò Tống Phúc Tin mấy ngày tới không có việc gì thì không cần ra khỏi cửa thư viện, phải chăm chỉ đọc sách, sau đó mới để hắn trở về thư viện Bạch Vân.
Tống Phúc Tin đi thư viện, Tống Phúc Quý cũng phải đi hiệu thuốc xem một chút, rốt cuộc đã ở nhà nghỉ ngơi rất nhiều ngày, sợ hiệu thuốc có chuyện tìm hắn.
Tống Phúc Truyền cũng đi thư viện Chín một chuyến, xin nghỉ, chuẩn bị ngày mai cùng đi Thiên Thành với Tống Đoàn Viên.
Hách gia, Hách lão nhân nghe nói Tống Đoàn Viên đột nhiên đáp ứng đi Thiên Thành, không nhịn được nhíu mày: “Hách Ly Cung, ta nói rồi, không cần liên lụy người vô tội!”
“Cha, con chỉ mang theo nàng đi nhìn qua cho Lương Vương một cái, về phần mặt khác, con sẽ bảo đảm an toàn cho nàng!” Hách Ly Cung nói.
“Tống Đoàn Viên chế dược giỏi, y thuật cũng tốt, nhưng cơ sở của nàng bạc nhược, xem bệnh cho Lương Vương, chính là sự tình treo đầu ở trên lưng quần, ngự y cũng không khám được, sao con có thể kết luận Tống Đoàn Viên có thể chữa khỏi? Nếu trị không hết, con có thể bảo đảm Lương Vương sẽ không giết người sao?” Hách lão nhân trầm giọng hỏi.