Tống Đoàn Viên nghĩ, đời này đã thay đổi rất nhiều chuyện, tin tưởng lần này, sự tình sơn tặc cũng có thể thuận lợi vượt qua.
Trấn Thanh Sơn là nơi lưu đày, cách Thiên Thành rất xa, đi liên tục cả ngày lẫn đêm cũng phải mất năm, sáu ngày.
Hách Ly Cung lúc đầu còn cưỡi ngựa, cuối cùng mông không chịu nổi nữa, liền cũng ngồi xe ngựa, nhưng là ngồi ở phía trước cùng phu xe ngựa, ngẫu nhiên Tống Đoàn Viên đi ra ngoài, hắn tiến vào nghỉ tạm một chút, cứ như vậy đi ước chừng bảy tám ngày, mới tới Thiên Thành.
Ngoại thành Thiên Thành, nhìn cửa thành nguy nga cao ngất, Tống Phúc Truyền kinh ngạc mở to miệng.
Tống Phúc Truyền dọc theo đường đi, tưởng tượng bộ dáng Thiên Thành rất nhiều lần, nhưng hắn chỉ thấy qua cửa lớn của thị trấn trấn Thanh Sơn, hắn thật sự không tưởng tượng ra được to lớn như vậy, hiện giờ tận mắt nhìn thấy, hắn lập tức bị khiếp sợ đến nói không ra lời.
Hóa ra trên đời này còn có cửa thành đẹp như vậy, nhìn qua ánh vàng rực rỡ, chẳng lẽ là vàng?
Còn có tường thành kia, quả thực cao gấp ba lần trấn Thanh Sơn, rộng gấp mười mấy lần……
“Nương, nương xem, đó là cửa bằng vàng sao?” Tống Phúc Truyền không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
“Là đồng thau!” Tống Đoàn Viên nói.
Hách Ly Cung ngồi trên lưng ngựa liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
Tống Đoàn Viên tựa hồ rất bình tĩnh, thật sự không giống một người chưa từng tới Thiên Thành.
“Sư muội đã tới Thiên Thành rồi sao?” Hách Ly Cung hỏi.
Tống Đoàn Viên lắc đầu, nàng tổng cảm thấy cửa thành này quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào đó.
Hiện giờ đứng ở cửa Thiên Thành, Tống Đoàn Viên sau đó mới phát hiện, ký ức trong thân thể nguyên chủ chỉ có bắt đầu từ Tống gia thôn, trước năm mười tuổi, vì sao lưu đày, trước khi lưu đày ở đâu, bên cạnh nàng có ai, tất cả đều là trống rỗng.
Trước kia Tống Đoàn Viên bởi vì tao ngộ của mấy đứa con, chỉ lo bận việc, hiện giờ đi tới Thiên Thành, lập tức bắt đầu xem kỹ ký ức của nguyên chủ, liền phát hiện thiếu hụt ký ức trước mười tuổi.
“Sư muội?” Hách Ly Cung thấy Tống Đoàn Viên vẫn luôn ngẩn người, không có trả lời câu hỏi của hắn, liền gọi Tống Đoàn Viên một tiếng.
Tống Đoàn Viên vội vàng hoàn hồn, nói: “Không thể tưởng được cửa Thiên Thành lớn như vậy!”
Tống Đoàn Viên giả bộ chưa từng gặp qua việc đời.
Kỳ thật cửa thành này không có to lớn như Cố Cung!
Thấy Tống Đoàn Viên như thế, Hách Ly Cung sau đó mới không hề hoài nghi, nói: “Thiên Thành là đô thành dưới chân thiên tử, cũng từng là địa phương khởi đầu của tam quốc, tự nhiên phô trương rất lớn!”
“Tam quốc?” Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, nàng chỉ nhớ rõ có Thiên Cơ, Xu Quốc, còn có quốc gia nào nữa?
“Còn có Thanh Quốc, nhưng ba mươi năm trước, Thanh Quốc đã sớm bị diệt vong, cho nên hiện giờ chỉ còn lại hai quốc gia Thiên Cơ và Xu Quốc!” Ánh mắt Hách Ly Cung u ám, thấp thấp mở miệng.
Tống Đoàn Viên ngước mắt, không biết vì sao, khi Hách Ly Cung nói về Thanh Quốc, Tống Đoàn Viên tổng cảm thấy Hách Ly Cung có một loại áp lực trầm trọng.
“Tránh ra tránh ra!” Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng roi quất đánh cùng tiếng vó ngựa, đoàn người Hách Ly Cung chạy nhanh lui qua ven đường, liền thấy hơn mười người mặc y phục thị vệ vọt vào bên trong thành, ngay cả binh lính trông coi cũng không dám ngăn cản.
Tống Phúc Truyền hỏi Hách Ly Cung: “Hách công tử, họ là ai? Sao lại kiêu ngạo như vậy?”
Hách Ly Cung ý bảo Tống Phúc Truyền nói nhỏ một chút, thấp giọng nói: “Ngươi xem những người đó đeo đao, bên trên đều có chữ ‘ Lương ’, là người của phủ Lương Vương!”
Phủ Lương Vương! Trái tim Tống Đoàn Viên co rụt lại, kiếp trước, nếu không phải vì Lương Vương kia, Tống gia cũng sẽ không đến mức bị tịch thu tài sản chém hết cả nhà.
“Sư huynh, người chúng ta trị bệnh ở nơi nào?” Tống Đoàn Viên không nghĩ chậm trễ thời gian, muốn sớm một chút kết thúc rồi trở về.