Thiên Thành này làm tâm nàng thực hoảng, cũng không biết vì sao.
“Ở ngay phía trước!” Hách Ly Cung nói, dắt ngựa dẫn đường ở phía trước.
Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Lương Vương.
Tống Đoàn Viên cho rằng đã tới nơi, đang muốn xuống xe, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy ba chữ 《 phủ Lương Vương》 , thân mình liền cứng đờ.
“Hách Ly Cung, không phải nói là một đô đốc của Thành Phủ sao, sao lại là phủ Lương Vương?” Tống Đoàn Viên cảm thấy âm thanh của chính mình đều biến đổi, trở nên có chút âm lệ.
Tất cả hận ý của nguyên chủ đối với Lương Vương lập tức đều bừng lên.
“Là Lương Vương!” Hách Ly Cung thấp giọng nói, “Trước đó sợ tin tức bị tiết lộ, cho nên mới không nói chân tướng cho ngươi, hiện giờ đã tới cửa phủ Lương Vương, cũng không còn gì để giấu giếm!”
Tống Đoàn Viên nắm chặt ngón tay, vừa muốn xuống xe dẫn Tống Phúc Truyền rời đi, bên trong liền có hai gã thị vệ mặt đen đi ra, tiến lên nhìn Hách Ly Cung một cái, trầm giọng hỏi: “Ngươi chính là Hách Ly Cung?”
Hách Ly Cung gật gật đầu, chỉ vào Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Truyền nói: “Đây là hai dược đồng của ta!”
“Được rồi, vào đi!” Thị vệ trầm giọng nói, lập tức bảo Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Truyền xuống xe ngựa.
Tống Phúc Truyền không biết tình huống, chỉ nhìn thấy Tống Đoàn Viên ngừng ở cửa xe ngựa.
Tống Đoàn Viên do dự một chút, chậm rãi buông ngón tay ra từ trên xe ngựa đi xuống.
Tống Phúc Truyền cũng đi xuống theo.
Hách Ly Cung đi trước, Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Truyền đuổi theo sau.
Thị vệ mang theo ba người Hách Ly Cung vào từ cửa hông, cũng đúng lúc này, có hai bóng người từ đối diện cửa hông ra tới.
Kỷ Trường An nhìn thân ảnh chợt lóe qua lập tức sửng sốt, Tống Đoàn Viên? Tống Đoàn Viên sao lại ở chỗ này? Nàng không phải ở nhà trông cá cho hắn sao?
“Công tử, làm sao vậy?” Đại Sơn thiếu chút nữa va vào trên người Kỷ Trường An, hắn chạy nhanh dừng bước chân, nhìn Kỷ Trường An hỏi.
Kỷ Trường An lạnh lùng nhíu mày, thấp giọng nói: “Ngươi đi hỏi thăm một chút, người vừa mới đi vào hậu viện là ai!”
Đại Sơn sửng sốt một chút, gật gật đầu.
Trong phòng khách phủ Lương Vương, Kỷ Trường An bất an đi tới đi lui.
Hắn không có nhìn sai, xác thực mà nói hắn là sẽ không nhìn sai, hắn đã từng bao nhiêu lần nhìn bóng dáng kia, sao có thể nhìn sai được!
Đại Sơn vội vã tiến vào: “Công tử, là Hách công tử, Hách công tử mang theo Tống đại nương tới xem bệnh cho Lương Vương!”
Kỷ Trường An lập tức nắm chặt tay: “Hách Ly Cung, ngươi làm chuyện tốt!”
Đại Sơn nói: “Công tử, khi tiểu nhân đi qua, Hách công tử và Tống đại nương đã vào phòng Lương Vương, cho nên tiểu nhân căn bản không ngăn được!”
Kỷ Trường An gật đầu: “Ngươi cũng không ngăn được!”
Bệnh Lương Vương thực khó giải quyết, hắn đang tìm dược y thánh thủ Lam Lẫm, hiện tại Hách Ly Cung đột nhiên mang theo Tống Đoàn Viên tiến đến, chẳng lẽ……
Sẽ không! Kỷ Trường An rất nhanh lại phủ định suy đoán này.
Mười mấy năm, không có người tìm được Lam Lẫm, sẽ không có người tìm được hắn!
Kỷ Trường An liều mạng mà làm chính mình bình tĩnh lại.
Giờ phút này trong phòng, Hách Ly Cung mang theo Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Truyền đi vào phòng Lương Vương.
Trong phòng xa hoa đẹp đẽ quý giá, trên giường rủ màn che, phía sau màn che mơ hồ nằm một bóng người, đại khái chính là Lương Vương người đã đưa cả Tống gia lên đoạn đầu đài!
Tống Đoàn Viên nắm chặt ngón tay, cố ý thân mình mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Tống Phúc Truyền biết được người kia chính là Lương Vương, đã sớm tay chân nhũn ra, bởi vì Tống Đoàn Viên ở đây, cho hắn lực lượng, hắn mới miễn cưỡng đi theo, hiện giờ Tống Đoàn Viên té lăn trên đất, Tống Phúc Truyền cũng liền ngã xuống mặt đất.