Tống Đoàn Viên thở dài: “Ngươi cho rằng ta không nghĩ sao, chỉ là hiện tại Lương Vương căn bản không có ý tứ thả ta rời đi!”
Tống Đoàn Viên đang buồn rầu, vốn định đến Thiên Thành gặp quý nhân, giải quyết sự tình Chu chưởng quầy của cửa hàng đậu phụ, hiện tại không giải quyết đã đành, còn chọc phải Lương Vương, một đại phiền toái khác. Hơn nữa, Tống Phúc Quý mang theo mấy đứa trẻ ở thị trấn, cũng không biết như thế nào rồi.
Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: “Nếu ngươi quen thuộc với Lương Vương như vậy, không bằng đi nói với Lương Vương một tiếng, thả ta đi?”
Kỷ Trường An híp híp mắt.
“Khó xử thì thôi!” Tống Đoàn Viên vội nói, nháy mắt lại cảm thấy chính mình quá mức.
Kỷ Trường An ở bên Lương Vương, nói không chừng cũng là bị bắt buộc, nàng sao có thể muốn Kỷ Trường An đi tìm Lương Vương giúp nàng!
“Ngươi và ta bèo nước gặp nhau, nếu ngươi khó xử thì thôi, cứ coi như ta chưa nói!” Tống Đoàn Viên vội nói.
Kỷ Trường An bị thái độ lập tức phủi sạch quan hệ của Tống Đoàn Viên chọc giận, hắn cười lạnh: “Ngươi có thể thoát thân hay không là vấn đề của ngươi, rốt cuộc ngươi trộm người chủ là ta để nhận công việc thứ hai, tóm lại mấy ngày tới ta sẽ lên đường, sau khi ta trở lại tòa nhà, ta muốn uống canh cá nóng hôi hổi, nếu ngươi không làm được, vậy phải tăng gấp đôi số bạc trả cho ta!”
Tống Đoàn Viên tức giận đến không được, mệt nàng một khắc trước còn ở đây cảm thấy hắn đáng thương, thương hại hắn, hóa ra nàng là tự mình đa tình, người nam nhân này mới sẽ không giúp nàng!
Tống Đoàn Viên tức giận rời đi.
Nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên, Kỷ Trường An lập tức liền hối hận.
Rõ ràng không phải nghĩ như vậy, vì sao lại nói những lời này, hắn vốn không phải muốn giúp nàng chạy nhanh rời đi sao, vì sao lời tới bên miệng liền biến thành dạng này?
Tống Đoàn Viên hờn dỗi một ngày, tới chạng vạng, liền thấy Hách Ly Cung trở về từ tiền viện.
“Khi nào chúng ta có thể rời đi?” Tống Đoàn Viên hỏi, “Thân mình Lương Vương không phải đã rất tốt sao?”
“Ngày mai ngươi liền có thể đi!” Hách Ly Cung nói.
Tống Đoàn Viên sửng sốt: “Ngày mai? Lương Vương đáp ứng thả chúng ta đi sao?”
Hách Ly Cung gật gật đầu, nhưng lại tựa hồ giống như có tâm sự.
“Làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên tiến lên hỏi, “Hiện giờ bệnh của Lương Vương đã trị hết, chúng ta cũng có thể rời đi, vì sao ngươi còn không cao hứng?”
“Ngươi cao hứng là được!” Hách Ly Cung thấp giọng nói.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ hỏi: “Hôm nay ngươi có thấy Kỷ công tử không?”
Hách Ly Cung lắc đầu: “Không có!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, xem ra không phải Kỷ Trường An tiến đến cầu tình.
“Có lẽ Lương Vương đột nhiên nghĩ thông suốt!” Tống Đoàn Viên vội vàng về phòng thu thập, “Không cần chờ đến ngày mai, đêm nay chúng ta đi đi!”
Hách Ly Cung sửng sốt: “Gấp như vậy sao? Ngươi từ bỏ ban thưởng sao?”
Tống Đoàn Viên hiện tại nào dám mơ tưởng ban thưởng gì, cách Lương Vương càng xa mới càng tốt!
“Ngươi đừng gấp, đêm nay ngươi không đi được, Lương Vương phân phó chính là ngày mai!” Hách Ly Cung thấy Tống Đoàn Viên thật sự tính toán đi, chạy nhanh khuyên nhủ, “Không nhanh chậm gì một đêm!”
Tống Đoàn Viên chỉ đành buông hành lý xuống, chỉ sợ đêm dài lắm mộng!
Giờ phút này trong phòng Lương Vương, thị vệ áo đen thấp giọng hỏi: “Vương gia, người nhanh như vậy đã hạ quyết định?”
“Vốn dĩ bổn vương còn có chút do dự, nhưng hiện giờ bổn vương lại phát hiện một chuyện chơi càng vui hơn!” Lương Vương chậm rãi nhếch môi, “Ngươi có biết hôm qua thời điểm Thập Nhất rời đi đã nói gì không?”
Thị vệ áo đen cúi đầu: “Vương gia, người và Thập Nhất công tử nói chuyện, luôn luôn không chuẩn cho tiểu nhân canh giữ, cho nên tiểu nhân không biết!”