“Thập Nhất nói, chân Trình Vương có bệnh kín!” Lương Vương cười lạnh.
Thị vệ áo đen sửng sốt: “Kỷ công tử luôn luôn du tẩu ở giữa ngài và Trình Vương, hắn nói như vậy, là cố ý giúp Vương gia?”
Lương Vương gật gật đầu, “Nếu Trình Vương có bệnh kín, Hách lão nhân sẽ rõ ràng nhất, thậm chí càng khiến bổn vương kiên định quyết tâm chế trụ Hách Ly Cung, nhưng tổng phải có người trở về mật báo, Tống Đoàn Viên và đứa con trai vô dụng của nàng kia, vừa lúc làm người báo tin!”
Thị vệ áo đen gật đầu: “Đúng vậy, Vương gia anh minh!”
“Đúng rồi, tùy tiện ban thưởng cho nữ nhân kia mấy trăm lượng bạc là được!” Lương Vương thấp giọng nói, “Để nàng chạy nhanh trở về báo tin cho Hách lão nhân!”
Thị vệ áo đen vội vàng đáp lời.
Sáng sớm hôm sau, thị vệ áo đen tiến đến, cầm theo một trăm lượng bạc.
Nhìn một trăm lượng bạc kia, Tống Đoàn Viên liền biết đây là bạc thưởng.
“Cầm lấy rồi đi nhanh đi!” Thị vệ áo đen đen mặt, “Nhớ kỹ một câu, làm người không cần quá tham!”
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên cười nịnh nọt: “Thị vệ đại ca nói đúng, dân phụ ghi nhớ!”
Thị vệ áo đen lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Mau đi đi!”
Tống Đoàn Viên gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Hách Ly Cung ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn một cái: “Hách công tử, hành lý của ngươi đâu?”
Hách Ly Cung cười nói: “Các ngươi đi đi, Vương gia còn muốn giữ ta ở lại để bắt mạch!”
Bắt mạch? Tống Đoàn Viên ngẩn ra, có ý gì? Chẳng lẽ hôm nay chỉ có nàng và Tống Phúc Truyền có thể rời khỏi phủ Lương Vương?
Tống Đoàn Viên tiến lên thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua không phải đã nói là hôm nay rời đi sao?”
“Hôm qua ta chỉ nói ngươi có thể rời đi, không có nói ta cũng có thể rời đi!” Hách Ly Cung cười nói, “Được rồi, ngươi đi về trước đi, nói cho cha ta, đừng lo lắng, bao giờ thân mình Lương Vương tốt, ta sẽ trở về!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, xem ra Lương Vương tính toán chế trụ Hách Ly Cung làm con tin, nói không chừng là dùng để áp chế Hách lão nhân quy thuận Lương Vương.
Tống Đoàn Viên do dự một chút, tới gần Hách Ly Cung thấp giọng hỏi: “Ngươi có lời gì muốn ta mang về cho sư phụ không?”
Hách Ly Cung nghĩ nghĩ nói: “Nói cho cha ta hết thảy đều tốt, bảo cha ta không cần lo lắng, còn có, nếu không có việc gì thì lấy mạch môn trong nhà ra phơi nắng một chút!”
Mạch môn? Tống Đoàn Viên biết câu này nhất định là tiếng lóng, liền gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ chuyển lại nguyên lời của ngươi cho sư phụ!”
Hách Ly Cung gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên mang theo Tống Phúc Truyền ra khỏi phủ Lương Vương, phu xe ngựa của Hách Ly Cung đã sớm chờ ở bên ngoài tòa nhà.
Hách Ly Cung đứng ở cửa, dặn dò phu xe ngựa, nhất định phải đưa Tống Đoàn Viên an toàn về đến trấn Thanh Sơn.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ chuyển cáo với sư phụ!” Tống Đoàn Viên lại lần nữa nói.
Hách Ly Cung gật gật đầu.
Xe ngựa rời khỏi phủ Lương Vương, vẫn luôn chạy về phía ngoài thành.
“Sư phó, nhanh một chút!” Tống Đoàn Viên nhấc màn che lên, dặn dò phu xe ngựa.
Phu xe ngựa gật gật đầu, xe ngựa bay nhanh về phía cửa thành Thiên Thành.
Ở cửa thành, có người đang kiểm tra, xếp hàng thật dài.
Xe ngựa của Tống Đoàn Viên xếp hàng chờ kiểm tra ở phía sau.
Nhìn hàng dài kia, Tống Đoàn Viên có chút nóng vội, sợ Lương Vương thay đổi chủ ý.
“Đây không phải Kỷ công tử sao!” Đột nhiên, một âm thanh vang lên ở phía trước.
Kỷ công tử? Tống Đoàn Viên vội vàng nhấc màn che lên nhìn ra.
Chiếc xe ngựa xếp hàng phía trước kia hoá ra là xe ngựa Kỷ gia, một thị vệ trông cửa thành tựa hồ rất quen thuộc với Kỷ Trường An, đang đứng ở bên xe ngựa bắt chuyện cùng Kỷ Trường An.