Thị vệ kia nói chuyện vài câu cùng Kỷ Trường An, liền cho xe ngựa Kỷ gia đi qua.
“Kỷ công tử!” Tống Đoàn Viên sợ cành mẹ đẻ cành con, lập tức gọi Kỷ Trường An một tiếng.
Kỷ Trường An nhô đầu ra, ngoái đầu liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
“Kỷ công tử, ngươi từ từ, đợi chúng ta!” Tống Đoàn Viên thúc giục phu xe ngựa, phu xe ngựa cũng có ánh mắt, chạy nhanh phất roi, đi theo xe ngựa Kỷ gia.
Xe ngựa thực thuận lợi ra khỏi Thiên Thành.
Sau khi xe ngựa đi ra ngoài Thiên Thành mấy dặm, Tống Đoàn Viên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tống nương tử, phía trước tựa hồ là xe ngựa Kỷ gia!” Lúc này phu xe ngựa đột nhiên nói.
Vừa rồi ra khỏi thành, Tống Đoàn Viên liền thúc giục phu xe ngựa chạy nhanh đánh xe, căn bản là không có để ý tới Kỷ Trường An, chạy hết mấy dặm, như thế nào lại gặp ở chỗ này?
“Tống đại nương, sao lên đường gấp như vậy?” Xe ngựa dừng lại, âm thanh Kỷ Trường An vang lên ở ngoài xe ngựa.
Tống Đoàn Viên lập tức nhếch quai hàm lên, lộ ra một nụ cười giả trân, mở màn che, vươn đầu ra, cười tủm tỉm nhìn Kỷ Trường An nói: “Kỷ công tử, Hách công tử vẫn còn ở phủ Lương Vương, trong lòng ta sợ hãi, muốn chạy nhanh trở về nói cho sư phụ!”
Kỷ Trường An nhíu mày: “Ngươi quan tâm Hách Ly Cung như vậy sao?”
“Nhìn Kỷ công tử nói kìa, kia chính là sư huynh ta, cùng ta ra ngoài, hiện giờ chỉ có một mình ta trở về, nếu sư phụ trách tội xuống, vậy……” Tống Đoàn Viên làm bộ thập phần ưu sầu.
“Từng câu sư huynh của Tống đại nương nghe thật thuận miệng!” Kỷ Trường An lạnh giọng hừ nói.
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ: “Ai bảo người ta tiến vào sư môn sớm hơn ta đâu, gọi như vậy, còn có thể giúp ta trẻ ra một chút!”
Tống Đoàn Viên cố ý nói.
Kỷ Trường An chỉ cảm thấy một cỗ giận hờn từ trong lòng bay lên.
Vốn dĩ hôm nay hắn còn có chút hối hận, hôm qua vì làm Lương Vương thả Tống Đoàn Viên nên đã dùng kế sách kia, hiện tại nhìn thấy, rất đáng, Hách Ly Cung cũng nên nếm chút khổ sở!
Phía trước cách đó không xa có người đánh nhau, một chiếc xe ngựa bị đẩy ngã, có phụ nhân kêu lên sợ hãi từ trong xe ngựa lật nghiêng bò ra ngoài.
Kỷ Trường An nhìn, lắc lắc đầu nói: “gần đây không yên ổn, Đại Sơn, chúng ta vẫn nhanh lên đường đi!”
Kỷ Trường An xoay người liền phải lên xe ngựa.
Tống Đoàn Viên vốn đang có chút tức giận vì bị Kỷ Trường An chặn đường, hiện giờ nhìn tao ngộ bi thảm của người ta cách đó không xa, ngẫm lại Thiên Thành cách trấn Thanh Sơn ngàn dặm xa xôi, về đến nơi cũng phải mất gần bảy tám ngày, nếu trên đường không có bạn đồng hành……
“Kỷ công tử, ngài có phải cũng muốn trở về trấn Thanh Sơn hay không?” Tống Đoàn Viên tiến lên ngăn xe ngựa Kỷ Trường An hỏi.
“Đúng vậy!” Kỷ Trường An mặt vô biểu tình đáp.
“Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta đi cùng nhau, như vậy cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau!” Tống Đoàn Viên nói.
“Chiếu ứng thì miễn, ta còn có việc, cần đi nhanh!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, tên oắt này, rốt cuộc cũng là cố nhân, còn là hàng xóm, sao lại không cho nhau mặt mũi như vậy?
“Kỷ công tử, không phải ngươi muốn uống canh cá sao, ta đi theo ngươi trở về, còn có thể sớn làm canh cá cho ngươi!” Tống Đoàn Viên vội nói, vẻ mặt nịnh nọt.
“Ngươi xác định trở về có thể làm canh cá cho ta?” Kỷ Trường An đột nhiên nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên hỏi.
Tống Đoàn Viên lập tức nghẹn lời.
Khi Tống Đoàn Viên rời đi, đống cá trắng uống nước tuyết sơn lớn lên cũng đã chết bốn con, tuy rằng nàng bảo Tống Phúc Quý tìm cái lu lớn nuôi cá, nhưng Tống Phúc Quý chưa từng nuôi cá, hơn nữa đây là loại cá kiều quý uống nước tuyết sơn, qua nhiều ngày như vậy, sợ là cũng không còn mấy con!
Tống Đoàn Viên rất nhanh liền thay đổi chủ ý.
“Kỷ công tử, nếu chúng ta cùng đường, vậy không cần chờ đến khi về đến trấn Thanh Sơn, dọc theo đường đi một ngày ba bữa cơm ta chịu trách nhiệm, ngài xem như thế nào, bảo đảm làm cho ngài ăn ngon uống tốt?” Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm nói.