Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên: “Một ngày ba bữa cơm? Sẽ không trừ trong thời hạn một năm kia chứ? Ta nhớ rõ Tống đại nương tính sổ rất không tồi!”
Tống Đoàn Viên tiếp tục cười nói: “Kỷ công tử đúng là người làm ăn, ngay cả việc này cũng nghĩ tới, ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không, ta sao có thể keo kiệt như vậy, còn không phải là một ngày ba bữa cơm thôi sao, chỉ là sự tình thuận tay!”
“Nương, một năm cái gì?” Tống Phúc Truyền ở một bên nghe đến hồ đồ, không nhịn được tiến lên hỏi.
Tống Đoàn Viên xua xua tay: “Đây là việc làm ăn giữa ta và Kỷ công tử, con không hiểu đâu!”
Kỷ Trường An méo miệng, làm ăn!
“Được, đã có người nguyện ý hầu hạ ta ăn uống, ta tự nhiên cầu mà không được!” Kỷ Trường An tiêu sái vẫy vẫy ống tay áo, “Vậy cùng nhau lên đường đi!”
Tống Đoàn Viên vội vàng đáp lời.
Trước khi đi, Kỷ Trường An làm bộ vô tình mà nhìn thoáng qua xe ngựa lệch qua một bên ở ven đường kia, khóe miệng chậm rãi gợi lên.
Đại Sơn tìm mấy người này diễn không tồi!
Hai chiếc xe ngựa lại lần nữa lên đường.
Mặc kệ như thế nào, có Kỷ Trường An ở đây Tống Đoàn Viên thật sự an tâm không ít.
Giữa trưa ven đường tùy tiện mua chút bánh bao giải quyết, tới buổi tối, đoàn người liền đến một khách điếm ở thị trấn dừng chân.
Chỉ là khách điếm vắng vẻ, một người khách nhân đều không có.
“Công tử, khách điếm này sao lại hoang vắng như vậy?” Đại Sơn đi vào liếc mắt nhìn một cái, “Hay chúng ta đi tìm khách điếm khác đi!”
“Cứ chọn nhà này đi!” Kỷ Trường An lập tức đi vào.
Đại Sơn chạy nhanh đuổi theo ở phía sau.
Chưởng quầy khách điếm thấy có người tới cửa, chạy nhanh cười hì hì đi ra ngoài nghênh đón, “Khách quan, mời vào trong!”
“Chưởng quầy, sao khách điếm của ngươi hoang vắng vậy?” Đại Sơn hỏi.
“Làm ăn không dễ dàng!” Chưởng quầy cười theo.
Tống Đoàn Viên vốn định thuê hai gian phòng tiện nghi nhất, một gian cho phu xe ngựa, một gian cho nàng và Tống Phúc Truyền ở cùng nhau.
Tuy rằng nàng cảm thấy có chút không quen, nhưng Tống Phúc Truyền là con trai nguyên chủ, không nên lãng phí tiền thuê một phòng.
Kỷ Trường An lập tức liền thuê năm gian phòng hạng sang, năm người, mỗi người một gian.
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua căn phòng kia, trong lòng có hơi chút giật giật.
500 văn một đêm, ba người liền hết một lượng bạc rưỡi, dọc theo đường đi chỉ mỗi tiền thuê nhà phải tốn bao nhiêu bạc?
“Tiền thuê quá đắt, ta không có tiền trả!” Tống Đoàn Viên đi theo đằng sau Kỷ Trường An nói.
Kỷ Trường An quay đầu lại nhìn Tống Đoàn Viên một cái, nói: “Nhìn chút tiền đồ của ngươi này!”
Tống Đoàn Viên tức giận đến không được, Kỷ Trường An là đại lão bản, sản nghiệp trải rộng cả nước, nhưng nàng chỉ là một dân chúng nhỏ bé, Lương Vương ban thưởng một trăm lượng, có thể tiêu hay không vẫn là một vấn đề, tự nhiên không thể lãng phí tiền bạc như vậy.
“Đại Sơn đã mua xong nguyên liệu nấu ăn đưa đến phòng bếp khách điếm, đêm nay ta muốn 3 món 1 canh!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên méo miệng, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ đành ngoan ngoãn đi nấu ăn.
Đại Sơn mua măng mùa xuân, cá và một ít rau xanh địa phương.
Tống Đoàn Viên đi đến phòng bếp, liền phát hiện một bóng người từ trong phòng bếp chạy ra.
Tống Đoàn Viên vào phòng bếp, lại không có thấy nguyên liệu nấu ăn.
Bà tử phụ trách phòng bếp tiến vào, thấy đồ ăn trong phòng bếp lại không còn, không nhịn được ô ô khóc lên: “Đây đã là lần thứ ba rồi, chưởng quầy nói nếu còn phát sinh chuyện như vậy sẽ đuổi ta về nhà, nhưng khách điếm có quỷ ta có thể làm sao bây giờ, nam nhân của ta đã chết sớm, trong nhà chỉ còn con trai nhỏ chờ ăn cơm, cha mẹ chồng tuổi cũng đã lớn……”