Kỷ Trường An giương mắt nhìn Tống Đoàn Viên: “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, nàng muốn nói gì? Ban đầu là có chuyện, hiện tại không có.
Tống Đoàn Viên lắc đầu.
Kỷ Trường An lại lần nữa thất vọng, hắn không kiên nhẫn xua xua tay.
Tống Đoàn Viên vội vàng rời đi.
Nhìn bộ dáng nữ nhân gấp không chờ nổi mà rời đi, Kỷ Trường An nhíu mày, trong lòng thập phần mất mát.
Ngày hôm sau, Tống Đoàn Viên ôm ba lô mang theo Tống Song Hỉ sớm ngồi trên xe ngựa.
Tống Đoàn Viên, Tống Song Hỉ và Hách lão nhân ngồi chung một chiếc xe ngựa, tuy rằng không lớn, nhưng bên trong trải nệm đến thập phần mềm mại, rất là thoải mái.
Tống Song Hỉ chưa từng ngồi xe ngựa xa hoa như vậy, vẫn luôn sờ thùng xe, lại sờ sờ ghế, thập phần cao hứng.
Tống Đoàn Viên nhấc màn che lên nhìn ra bên ngoài, thấy Hách lão nhân đứng bên cạnh chiếc xe ngựa đằng trước, cùng người trong xe ngựa nói gì đó, chờ đoàn xe bắt đầu di chuyển, mới đi đến chui vào chiếc xe ngựa đằng sau.
Hách lão nhân không có nhiều lời vô nghĩa, dạy y thuật cho Tống Đoàn Viên, Tống Song Hỉ ở một bên cũng nghe đến mê mẩn.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ chẩn trị cho vị quý nhân kia, Hách lão nhân vẫn luôn ở trong xe ngựa dạy dỗ Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên cũng tích cực nghiêm túc nhớ kỹ, thật không có cảm thấy trên đường mệt mỏi.
Khi đi được một nửa lộ trình, xe ngựa tới một dịch quán trong thị trấn nghỉ ngơi.
“Ngươi đi theo ta!” An trí xong, đêm đã khuya, Hách lão nhân lại kêu Tống Đoàn Viên ra khỏi phòng.
Tống Đoàn Viên tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo Hách lão nhân.
Hậu viện trạm dịch bị đoàn xe của quý nhân chiếm hữu, trong tiền viện có một ít khách hàng, trong đó có một đôi mẫu tử, bên người mang theo sáu bảy vị người hầu, vừa thấy liền biết là vợ con của quan lại.
Người bị bệnh chính là vị mẫu thân kia, bộ dáng chừng 34 tuổi, có chút đẫy đà, hôm nay té xỉu ở bên trong trạm dịch, bởi vì người trạm dịch nghe nói trong đoàn người này có Hách lão nhân là đại phu, liền tới cầu Hách lão nhân.
Hách lão nhân nghe xong hiện trạng của vị phụ nhân kia, liền mang theo Tống Đoàn Viên tiến đến.
Hách lão nhân xem mạch xong, không nói chuyện, ý bảo Tống Đoàn Viên tiến lên.
Tống Đoàn Viên biết Hách lão nhân đây là đang khảo nghiệm nàng, nàng cẩn thận tới xem mạch, nhưng vẫn dựa theo y học hiện đại, cẩn thận quan sát tròng mắt và bựa lưỡi của người bệnh.
“Đại phu, như thế nào?” Người con gái tầm 13-14 tuổi, tương đương với Tống Song Hỉ, thoạt nhìn thập phần lo lắng, vội vàng hỏi.
Hách lão nhân liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
Tống Đoàn Viên cổ đủ dũng khí nói: “Mẫu thân ngươi ngực đau, đầu choáng váng, mất ngủ, thiếu tự tin, mệt mỏi, miệng khô, lưỡi khô, động một chút là ra mồ hôi, hơi có mệt nhọc chứng bệnh liền tăng thêm, hơn nữa nếu tâm tình dao động, trái tim sẽ ẩn ẩn bị đau, đúng không?”
Người con gái chạy nhanh gật đầu nói: “Đúng vậy, đại phu nói quá đúng!”
“Loại bệnh trạng này đã bao lâu rồi? Trước kia có uống thuốc không?” Tống Đoàn Viên lại hỏi.
Người con gái nói đã uống thuốc, lấy phương thuốc ra cho Tống Đoàn Viên xem.
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua, lập tức liền nhìn ra mấu chốt trong phương thuốc.
“Uống dược này 5 ngày, mẫu thân liền mất ngủ, tình trạng miệng khô có chuyển biến tốt đẹp, nhưng tim đập nhanh, trạng thái ngơ ngẩn tăng lên, sau đó đại phu khai phương thuốc kia nói là do dược lực không đủ gây ra, cần cho thêm nhiều cam thảo, chỉ thực, phấn long mẫu, nhưng đã uống chín ngày, vẫn mất ngủ kéo dài, làm mộng nhiều dễ bừng tỉnh, trong lòng càng thêm khó chịu!” Người con gái nói.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Hách lão nhân một cái.
Hách lão nhân vuốt vuốt chòm râu, gật gật đầu, tựa hồ muốn nàng không cần cố kỵ, cứ nói tiếp.
Tống Đoàn Viên cũng liền lớn mật nói: “Biện chứng này đã sai lầm!”